Mọi người gặp mặt lần đầu, mở màn đùa vui đã khiến cho tâm trạng của cả hai bên buông lỏng, không khó giao thiệp với nhau.
Dưới tàng cây hòe mát mẻ, không khí rất tốt, phong cảnh xinh đẹp, mọi người có cảm giác như mới gặp đã thân.
Đương nhiên đây chỉ là ứng đối qua loa ngoài mặt, nếu thật sự mới gặp đã thân mới là chuyện lạ.
- Tệ nhân Đồng Nhân Mỹ, là…
Đồng Nhân Mỹ đang muốn tự giới thiệu mình chính là tọa đường trưởng lão Lam Ngọc môn.
Ai ngờ Miêu Nghị nhìn mọi người chắp tay một cái lại bỏ qua không thèm để ý tới lão, lại nhìn Hồng Trường Hải cười ha hả nói:
- Hồng trưởng lão, rốt cục lại gặp mặt, Miêu Nghị đặc biệt tới bái phỏng, vì sao núp ở phía sau như vậy, chẳng lẽ Miêu mỗ có chỗ nào đắc tội?
Hiện trường yên tĩnh, ánh mắt của tất cả người Lam Ngọc môn nhìn về phía Đồng Nhân Mỹ. Đồng Nhân Mỹ đang ôm quyền giống như con vịt bị bóp cổ, câu nói kế tiếp chưa nói ra miệng, phát hiện mình lại bị Miêu Nghị làm như không thấy, sắc mặt sa sầm, cực kỳ lúng túng buông hai tay xuống.
Bất quá sắc mặt lão rất nhanh khôi phục bình thường, còn lộ vẻ vui vẻ nghiêng người nhường đường, để cho Miêu Nghị tiến tới gặp mặt hàn huyên với Hồng Trường Hải ở phía sau.
Chiêm Lập Tùng bên cạnh lặng lẽ truyền âm với Đồng Nhân Mỹ:
- Người này quá mức vô lễ, bất quá là một mã thừa nho nhỏ, hắn tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413004/chuong-240-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.