Miêu Nghị cũng là nam nhân bình thường, Tần Vi Vi có nhan sắc xinh đẹp, thỉnh thoảng hắn đưa mắt liếc trộm, chưa chắc đã không tơ tưởng trong lòng.
Nhưng theo hắn nhận biết, nếu một người đã tới mức xem thường mình, sẽ không thể nào thật sự thích mình.
Huống chi chuyện ngày hôm nay hoàn toàn là quay ngoắt một trăm tám mươi độ, có vẻ không thể tưởng tượng được, nếu như điều này cũng có thể cho là người ta thích mình, như vậy rõ ràng là tự tác đa tình.
Cho nên ý niệm này cũng chỉ là thoáng qua trong đầu Miêu Nghị một cái, sau đó lập tức gạt sang bên. Hắn đã quen như vậy, không quen mơ tưởng viễn vông.
- Chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, ta cùng Miêu Nghị uống một chén.
Tần Vi Vi không biết hắn đang suy nghĩ gì, quay đầu lại căn dặn hai tên thị nữ sau lưng.
- Không cần, động chủ căn dặn một chuyện bảo thuộc hạ đi làm…
Miêu Nghị vội vàng tìm lý do từ chối, trước mắt không hiểu nổi tình huống, sợ ở lại sẽ rơi vào bẫy rập gì, hôm nay nữ nhân này không thể suy đoán làm cho hắn cảm thấy có vẻ sợ.
Diêm Tu có thể căn dặn hắn làm gì, tự nhiên Tần Vi Vi biết là hắn từ chối, nhưng nàng cũng không làm được chuyện mặt dày mày dạn, cho nên cuối cùng vẫn không thể giữ Miêu Nghị lại uống một chén, để cho hắn rời đi.
Vừa ra đại điện Trấn Hải sơn, Miêu Nghị vung tay lên:
- Đi!
Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413000/chuong-239-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.