Tần Vi Vi lập tức ý thức được vấn đề ở chỗ nào, đoán được sở dĩ loại chuyện thường gặp này không xảy ra với mình e rằng nhờ có liên quan với nghĩa phụ.
Nàng chợt hỏi:
- Vì sao cả sáu người biến mất đều chạy tới Đông Lai động?
Hồng Miên than thở:
- Toàn bộ các lộ động phủ Trấn Hải sơn, ai mà không biết nhân mã của Đông Lai động nhiều nhất, cũng là giàu nhất trong các động, nghe nói không ít người có đeo nhẫn trữ vật. Lại thêm biết Lam Ngọc Môn đắc tội phủ chủ, mà phần lớn người Đông Lai động cũng là người của Lam Ngọc Môn, kết quả có thể tưởng tượng được. Người cũ Trấn Hải sơn đều biết Miêu Nghị không dễ chọc, không ai dám đi vuốt râu hùm, nhưng đệ tử của ba đại môn phái chưa chắc đã nghĩ như vậy, e rằng xảy ra vấn đề là ở chỗ này.
Tần Vi Vi im lặng một hồi, đột nhiên hỏi:
- Không phải là trước kia vẫn có người đi Đông Lai động làm như vậy sao?
- Suy đoán không cách nào tránh khỏi!
Hồng Miên gật đầu.
Ánh mắt Tần Vi Vi chợt lóe, thình lình vỗ một cái thật mạnh lên bàn, giọng vô cùng quả quyết:
- E rằng sáu người kia dữ nhiều lành ít, Miêu Nghị đã trở về!
Lục Liễu tò mò hỏi:
- Làm sao biết được, không phải là Miêu Nghị vẫn đi ra ngoài chưa về sao?
- Đúng rồi, hẳn là như vậy.
Hồng Miên chợt hiểu ra:
- Trước kia vẫn không xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2412988/chuong-236-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.