- Ha ha ha, lão phu đã phát hiện biện pháp làm cho bọn ‘tiểu tử’ nhanh chóng lớn lên, bọn ‘tiểu tử’ càng lớn cũng sẽ ăn được càng nhiều càng nhanh, phải chăng có nghĩa là tốc độ bọn chúng bài tiết ra thứ này cũng sẽ nhanh hơn? Ha ha ha, thứ tốt! Thật là thứ tốt!
Yêu Nhược Tiên có thể nói là hưng phấn vô bờ, ở đó quơ tay múa chân, nói hăng say văng cả nước bọt mà không biết, cho người ta có cảm giác như rơi vào trạng thái điên cuồng.
Miêu Nghị nghe vậy cũng rất phấn chấn, nhưng lại không cảm thụ sâu sắc bằng nhân sĩ luyện bảo như Yêu Nhược Tiên, tự nhiên cũng sẽ không hưng phấn đến mức chẳng biết thu liễm giống như Yêu Nhược Tiên.
Hắn quan tâm tới một vấn đề khác, thử thăm dò hỏi:
- Không biết tiền bối phát hiện biện pháp gì làm cho chúng nhanh chóng lớn lên?
- Cho chúng ăn…
Yêu Nhược Tiên đang vô cùng hưng phấn định nói ra, đột nhiên á khẩu nghẹn lời, rốt cục bị câu hỏi của Miêu Nghị làm cho định thần lại, thu nụ cười điên cuồng trợn to hai mắt cười lạnh nói:
- Chúng lớn lên nhanh chóng thế nào cũng không liên quan với ngươi, đồ của ta không cần ngươi quan tâm.
Sắc mặt Miêu Nghị nhàn nhạt hất một gáo nước lạnh:
- Tiền bối đừng quên, ngài đã mang chúng ra trao đổi với Hắc Thán.
- Lão phu...
Yêu Nhược Tiên á khẩu không trả lời được, lão đã quên chuyện này, sửng sốt hồi lâu bèn dựng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2412957/chuong-227-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.