Phủ chủ tới địa bàn mình tự nhiên phải bồi tiếp, Miêu Nghị cười khan nói:
- Điều kiện đơn sơ, để cho phủ chủ chê cười.
Dương Khánh thuận miệng hỏi:
- Tại sao còn chưa xây dựng lại?
Miêu Nghị đáp:
- Đông Lai động bị người tàn phá thành như vậy, thuộc hạ rút kinh nghiệm xương máu, nuôi thêm một ít nhân mã phòng ngự, cho nên hết sức bận rộn khẩn trương…
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Dương Khánh tràn đầy mong đợi, lần trước ta cứu con gái ngươi ngươi chưa thưởng ta, lần này ta lại cản một kiếp cho con gái ngươi, còn bắc sẵn thang cho ngươi hạ đài, phải chăng là nên thưởng cho ta chút gì…
Bận rộn khẩn trương… Ngươi xác nhận ngươi là bận rộn khẩn trương mà không phải những nguyên nhân khác?
Tần Vi Vi cắn môi nhìn nhìn, thầm nhủ trong lòng, phát hiện tên này thật sự không biết xấu hổ, lừa sơn chủ lại lừa gạt phủ chủ, gan chó tày trời…
Dương Khánh không ngốc, liếc Miêu đại động chủ một cái, biết lời lẽ giọng điệu của hắn như vậy là ý muốn gì.
Lại liếc mắt sáu nhẫn trữ vật trên tay Miêu Nghị, còn dám than nghèo với ta sao?! Y quay đầu lại, làm như không hiểu gì cả.
Miêu Nghị không biết nói gì đành lủi thủi theo sau, thầm rủa trong lòng, lại không tiện mở miệng đòi.
Điều kiện đơn sơ, hơn hai ngàn nhân mã tản ra bốn phía, tự tìm địa phương nghỉ chân.
Yêu Nhược Tiên trong một sơn động trợn trắng mắt, không muốn gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2412895/chuong-209-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.