Viên Chính Côn vừa mới ngăn cản được một thương, long câu của y đã phát ra một tràng tiếng hí dài ngã gục xuống đất, bị một đạo hàn quang đánh gục, Viên Chính Côn nhanh chóng bay ra phía sau.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ nhân mã vật cỡi Trường Phong động bị đánh gục, mọi người rối rít lui về phía sau, vây xung quanh Trường Phong động chủ.
Mà sáu người đeo mặt nạ đã vung thương xếp thành một hàng ngang.
- Rốt cục các ngươi là ai, vì sao nửa đêm tập kích Trường Phong động ta?!
Trường Phong động chủ giận quát một tiếng.
Ai ngờ tu sĩ cầm đầu cầm ngọc điệp trong tay quét nhìn mọi người, sau đó đưa tay chỉ về phía ba người Viên Chính Côn, phát ra giọng khàn khàn nói:
- Chính là ba người bọn họ! Giao chúng ra đây, tha cho các ngươi không chết, nếu không giết không tha!
Năm kỵ sĩ hai bên tả hữu y lập tức xông lên, lao thẳng tới ba người.
Ba người Viên Chính Côn cả kinh, tựa hồ trong nháy mắt hiểu ra chuyện gì.
Tại sao chỉ nhắm vào ba người bọn họ? Ba người bọn họ có cừu oán với ai tựa hồ đã không cần suy nghĩ nhiều, mơ hồ đoán được thân phận người tới.
- Chạy!
Viên Chính Côn kinh hô một tiếng, cùng Lý Tín, Tôn Kiều Kiều lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng có thể chạy qua tốc độ long câu sao?
Sau lưng tiếng xé gió lướt tới, ba người nhanh chóng hươi thương chống đỡ.
Ba tiếng binh vang dội, vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2412848/chuong-196-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.