Chương trước
Chương sau
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới lại là Viên Chính Côn trở lại. Hắn không quên được tên kia, trước đây y bắt mọi người làm người chết thế, thiếu chút nữa lấy mạng của mình, nếu không phải Dương Khánh coi trọng, hắn đã chết không biết bao lâu.

Quan trọng hơn chính là hại chết La Trân và Tào Định Phong, bằng hữu không nhiều lắm của hắn. Hai vị bằng hữu hiếm hoi bị tên Viên Chính Côn này hại chết, nếu y muốn chạy trốn có thể đường hoàng dẫn theo mọi người chạy trốn, nhưng lại không hiểu vì sao đẩy mọi người ra chịu chết. Mình vẫn chưa tìm y tính sổ, y lại chạy tới gieo họa cho mình.

Thù mới hận cũ cùng nhau bốc lên trong lòng Miêu Nghị, khiến cho hắn phải đè nén khó chịu vô cùng.

Hắc Thán liên lạc với hắn bằng xúc tua có vẻ thấp thỏm bất an, bởi vì cảm nhận được nỗi giận khó có thể hình dung trong lòng Miêu Nghị.

Hắc Thán bất an lượn quanh xoay vòng, rốt cục lại bị Miêu Nghị ra lệnh xoay lại chỗ cũ, mặt nhìn về phía Diêm Tu.

- Hắc hắc... Viên Chính Côn...

Miêu Nghị ngoài cười mà trong không cười nhìn chằm chằm Diêm Tu hỏi:

- Thiên nhi và Tuyết nhi đi đâu rồi?

Diêm Tu run rẩy đôi môi lắc đầu:

- Diêm Tu bất tài, tìm khắp xung quanh không thấy. Các nàng không có vật cỡi, sợ là cũng không có khả năng chạy mất, chỉ sợ... Chỉ sợ đã bị bọn Viên Chính Côn bắt đi rồi.

- Bắt đi ư?

Mắt Miêu Nghị thình lình trợn to.

Tình hình trước mắt đã có thể cho hắn tưởng tượng được sau khi Thiên nhi cùng Tuyết nhi bị bắt đi sẽ gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ lăng nhục hai nha đầu kia còn chưa đủ, còn muốn đem theo tiếp tục làm nhục nhiều lần sao?

Bởi vì biết hai người là thị nữ động chủ mới làm như vậy sao?

Là vì cố ý làm nhục mình sao?

Hắn vẫn muốn tìm lão Nhị và lão Tam đưa lão Nhị cùng lão Tam đến bên cạnh mình chiếu cố. Nhưng nếu quả thật tìm lão Nhị và lão Tam tới, vạn nhất rơi vào kết quả như vậy phải làm sao?

Mình có thể bảo vệ được bọn họ sao?

Một cỗ nhiệt huyết trong nháy mắt bùng lên, Miêu Nghị không nhịn được cơn giận trong lòng nữa, đột nhiên ngửa mặt lên trời rống giận không ngừng:

- A!!! Viên Chính Côn, ngươi không chết tử tế được, ta thề giết ngươi! Thù này không báo thề không làm người...

- Gào thét làm gì…

Yêu Nhược Tiên bên dưới dùng ngón tay móc móc tai mình:

- Ngươi gào lớn như vậy có thể giết người được sao, ta chưa từng thấy qua.

Diêm Tu không biết lão nhân dơ dáy kia là ai, ngẩng đầu nhìn Miêu Nghị rống giận. Thấy động chủ thương tâm không khỏi cúi đầu, nghẹn ngào nhận lỗi lần nữa:

- Diêm Tu bất tài, cô phụ động chủ ủy thác!

Sau khi phát tiết cơn giận Miêu Nghị hít sâu một hơi, cắn răng cố gắng bình tĩnh lại, lắc đầu nói:

- Chuyện không liên quan tới lão, một mình lão cũng không ngăn được bọn họ, có thể chạy thoát đã là may mắn. Lỗi tại ta, nếu không phải ta dẫn người đi mất cũng không đến nỗi như vậy, lão đứng lên đi!

Đợi cho Diêm Tu chậm rãi đứng lên, bàn tay Miêu Nghị lộn một cái, hái một tiên quả của tiên thảo Tinh Hoa trong nhẫn trữ vật mang ra, thổi ra một luồng tinh vân bay vào vết thương trên cánh tay Diêm Tu.

Sau khi chữa khỏi vết thương cho lão, Miêu Nghị tiện tay vứt tiên quả kia cho lão.

Diêm Tu nhận tiên quả vào tay, ít nhiều gì cũng có vẻ ngạc nhiên. Lão không biết đây là vật gì, nhưng có thể cảm giác được vật này tuyệt đối là thánh dược chữa thương, dường như có hiệu quả tương tự thánh dược chữa thương tinh hoa Tiên Thảo nổi tiếng trong giới tu hành, đây là động chủ muốn tặng cho mình bảo bối này sao?

- Vật này lão giữ lại, để dùng khi nguy cấp!

Quả nhiên Miêu Nghị cho lão vật này.

Đây là tưởng thưởng cho Diêm Tu, chỉ dựa vào Diêm Tu đã không giống như trước, chỉ dựa vào Diêm Tu lần này có thể liều chết không hàng, đối với Miêu Nghị mà nói, đáng được hắn trọng thưởng.

- Tạ ân động chủ!

Mắt Diêm Tu đỏ ngầu chắp tay cảm tạ.

Yêu Nhược Tiên đứng trên đài cao trợn trắng mắt, mình lấy hai tiên quả, tiểu tử này tỏ ra hết sức hẹp hòi. Hôm nay ngược lại hết sức hào phóng, rõ ràng là một tu sĩ Hồng Liên như mình không đáng kể gì trong mắt người ta.

- Diêm Tu!

- Có thuộc hạ!

Miêu Nghị gằn từng chữ hỏi:

- Lão có dám đi với ta một lần, lấy tánh mạng cẩu tặc Viên Chính Côn kia chăng?

Diêm Tu ôm quyền lần nữa:

- Thuộc hạ thề chết đi theo!

Thưởng nữa! Miêu Nghị không chút do dự lấy một cái nhẫn trữ vật từ bên hông ra, tiện tay ném cho Diêm Tu:

- Giữ lại mà dùng!

Diêm Tu nhận vào tay, sau đó mới chú ý thấy trên tay Miêu Nghị đeo sáu chiếc nhẫn trữ vật, trong lòng hơi kinh ngạc, Mặc dù tâm trạng bi thương chưa dứt nhưng trong đầu vẫn mơ hồ thoáng qua một ý niệm: Động chủ đi ra ngoài phát tài rồi!

Còn có thưởng! Miêu Nghị lật tay, lập tức một đôi búa màu bạc sáng choang xuất hiện trong tay, lớn hơn búa trong tay Diêm Tu không ít, hơn nữa tay cầm còn quấn dây xích, lại ném cho Diêm Tu:

- Cho lão một đôi pháp bảo vừa tay, tiện theo ta đi giết người! Đây là một đôi pháp bảo nhất phẩm, xóa đi luồng pháp nguyên trong đó rót vào pháp nguyên của mình, sẽ là pháp bảo của lão.

Hắn cũng quên là binh khí của vị trại chủ nào, trước đây suýt chút nữa bị Yêu Nhược Tiên luyện hóa rồi. Miêu Nghị nghĩ tới pháp bảo này thích hợp Diêm Tu sử dụng, nên cố ý lưu lại.

Vẫn chưa xong, một viên Nguyện Lực Châu trung phẩm từ trong tay Miêu Nghị bắn ra rơi vào tay của Diêm Tu:

- Giữ lại mà dùng!

Diêm Tu có vẻ kinh sợ rồi, tiên quả, nhẫn trữ vật, một đôi pháp bảo, Nguyện Lực Châu trung phẩm... Động chủ xuất thủ rộng rãi như vậy, xem ra thật sự là đi Tinh Tú Hải phát tài rồi, nhưng người mà động chủ dẫn đi đâu mất hết rồi?!

Đối với Miêu Nghị hôm nay, bao nhiêu đó không đáng kể gì. Ngoại trừ số tiêu hao khi Yêu Nhược Tiên luyện bảo cho hắn, cộng thêm tiêu hao của hắn tu luyện trong khoảng thời gian này, cộng thêm số mới vừa rồi ban thưởng cho Diêm Tu, hắn vẫn còn rất giàu.

Hiện tại nhẫn trữ vật trong người hắn kể cả chiếc Dương Khánh cho, cộng thêm số lấy được của Ngũ Hoa phu nhân và bảy mươi hai trại chủ đã có hai trăm mười chiếc.

Tất cả tinh tệ đổi thành kim tinh, tiền mặt đã có hơn ba ngàn vạn kim tinh.

Pháp bảo nhất phẩm vẫn chưa sử dụng có tám mươi hai món.

Nguyện Lực Châu hạ phẩm, có bốn trăm năm mươi tám viên.

Nguyện Lực Châu trung phẩm, có một trăm bảy mươi mốt viên.

Yêu đan không vào phẩm cấp, có tám trăm tám mươi tám viên.

Yêu đan nhất phẩm, có một trăm bảy mươi viên.

Còn có nửa rương Diễm Chi tinh thạch, còn có hơn một vạn vò linh tửu dùng linh thảo cất, uống vào tuyệt đối có giúp ích nâng cao tu vi. Những đồ linh tinh khác không tính, tóm lại đối với tu sĩ phổ thông vào giai đoạn này như Miêu Nghị, đây chính là giàu nứt đố đổ vách.

Nhưng bây giờ hắn nào có tâm trạng tính toán những thứ này, mười mấy cỗ thi thể khiến cho người ta rùng mình treo ở phía sau hắn chết không nhắm mắt. Bọn họ đang trợn mắt thè lưỡi nhìn vị động chủ Đại nhân này, địa bàn trước mắt thành phế tích là bị người ta hủy diệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.