Người ta đã nói tới nước này, mình còn có lời gì để nói? Dương Khánh hơi có vẻ kích động khom người hành lễ lần nữa:
- Tạ Hành Tẩu thành toàn, đại ân Hành Tẩu hôm nay, ngày khác Dương Khánh sẽ báo!
Phùng Chi Hoán phất tay nói:
- Đi đi, việc này không nên chậm trễ, chậm sẽ có thể sinh biến, mau mau đi chuẩn bị, ngươi hãy bảo trọng!
Dương Khánh chắp tay, không nói thêm gì nữa, xoay người sải bước rời đi.
Phùng Chi Hoán đứng dưới gốc tùng chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn Dương Khánh dần dần xuống chân núi đi xa.
Sau lưng một tên thị nữ nhẹ nhàng tiến lên một bước, dịu dàng nói:
- Chủ nhân, Dương Khánh đầu dựa vào Hà Vân Dã sợ rằng cũng có ảnh hưởng đối với danh dự ngài.
Ý nàng đang nhắc nhở chủ nhân, y là người của ngươi, ngay cả người của mình cũng không bảo vệ được, truyền đi sợ là sẽ làm cho những người khác bất mãn trong lòng.
Hai người chung sống đã nhiều năm, Phùng Chi Hoán há có thể không hiểu ý của nàng, lắc đầu nói:
- Ta cũng không muốn y đầu dựa vào người khác, thịt béo tới tay để cho người khác ăn, nàng cho rằng ta vui lòng sao, nhưng ta không bảo vệ được! Chính là bởi vì không bảo vệ được, ta mới chủ động để cho y đi đầu dựa vào Hà Vân Dã, hơn nữa muốn cho y mau chóng đầu dựa vào Hà Vân Dã trước khi có chuyện xảy ra. Chỉ cần Dương Khánh làm như vậy, sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2412710/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.