Lại thấy lão nhân lấy xuống từ trên người vượn già mấy cái nhẫn trữ vật nhét vào trong ngực áo, e rằng giá trị đồ đạc trong đó cực kỳ phong phú.
Miêu đại động chủ thật sự không nhịn được nữa, miệng lẩm bẩm nói:
- Tiền bối, sợ rằng ngài phải đa tạ vãn bối xuất thủ tương trợ, nếu không nhờ vãn bối giúp một tay, làm sao ngài có thể lấy được những thứ này. Ba món pháp bảo tam phẩm, một viên yêu đan nhị phẩm, bên trong nhẫn trữ vật của Viên Thống Lĩnh chứa không ít đồ, tiền bối ngài phát tài rồi.
- Phát tài thì đã sao, không phải là ngươi cũng thu hoạch không ít hay sao?
- Vãn bối chỉ được có bao nhiêu đây, hay là chúng ta trao đổi có được chăng?
- Cút sang một bên!
- Tiền bối, chúng ta có thể gặp nhau ở Tinh Tú Hải chính là duyên phận. Ngài ăn thịt ít nhiều gì cũng cho vãn bối húp chút nước mới phải…
Lão nhân dơ dáy thu được đồ cảm thấy hài lòng, không nghĩ tới lần này tới đây có thể có thu hoạch lớn như vậy, nói ra thật sự là phải cảm tạ tiểu tử này.
Tâm trạng lão rất tốt, xoay người lại cười hắc hắc nói:
- Con thỏ nhỏ chết tiệt, thèm đỏ mắt rồi sao? Đại gia ta gánh oan cho ngươi, suýt chút nữa mất mạng, sao lúc ấy không nói?
Miêu Nghị cởi áo ra đeo chuỗi nhẫn trữ vật kia ở ngang hông, sau đó sửa sang y phục trở lại, miệng lảm nhảm nói:
- Ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2412673/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.