Miêu Nghị chuẩn bị xem thử tình huống trước, nếu như thật sự không được, cũng chỉ có thể nhắm mắt hy sinh một ít ‘tiểu tử’ nữa thử xem một lần, tóm lại giữ được chút hy vọng báo thù.
Miêu Nghị ném đi nửa đoạn ngân thương trên tay để tỏ thành ý, nở một nụ cười khổ, giả bộ hồ đồ nói:
- Vãn bối nào dám động tay chân gì với y, chạy trối chết còn không kịp.
Hắn không muốn bại lộ lá bài tẩy duy nhất của mình.
Lão nhân dơ dáy liếc mắt nhìn hắn một hồi, đột nhiên lắc mình lướt tới, chộp lấy vạt áo của hắn cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi không thành thật...
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, trong khoảnh khắc lão nhân chộp vào ngực áo Miêu Nghị, bên trong vang lên thanh âm rào rào.
Lão nhân nhìn chằm chằm vào ngực áo căng phồng nặng nề của Miêu Nghị, hỏi:
- Đây là cái quái gì vậy?
Miêu Nghị chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, thầm nghĩ không tốt, những thứ này là mình liều mạng đổi lấy, lập tức lắc đầu.
Hắn không còn kịp bịa chuyện hoang đường gạt người, lão nhân dơ dáy đã nắm áo hắn xé toang ra, soạt một tiếng vang lên, nhất thời một đống nhẫn trữ vật rơi rào rào xuống đất.
Không cần đếm, trong lòng mỗ đã biết rõ ràng, nhẫn trữ vật của bảy mươi hai vị trại chủ tổng cộng là hai trăm lẻ bảy chiếc.
Trong lòng Miêu Nghị tràn đầy bi phẫn, đoán chừng là rất khó bảo vệ.
Lão nhân dơ dáy lại trợn mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2412664/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.