Chương trước
Chương sau
Quan trọng nhất là bọn ‘tiểu tử’ quá yếu, chỉ có thể đánh lén, một khi bị phát giác, vậy chỉ có một con đường chết.

Hai tháng trước, mặc dù có thể giết chết Ngũ Hoa phu nhân, thuần túy là lợi dụng sự che chở của biển rộng để đánh lén. Nếu không bọn ‘tiểu tử’ muốn tiếp cận cao thủ cấp bậc Thanh Liên sợ là rất khó khăn, không lẽ thật sự coi một thân tu vi của người ta chỉ là trang trí.

Sau khi đi mấy vòng trong sảnh tụ hội, thấy đông người hỗn tạp, Miêu Nghị thật sự không tìm được cơ hội hạ thủ.

Đưa chén rượu không ra, được một tiểu yêu rót cho rượu ngon, ánh mắt rơi vào trên người trại chủ Chu Đại Năng đang nói chuyện với người khác.

Miêu Nghị đi tới, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người:

- Chu trại chủ, ta muốn ra ngoài đi dạo Đồng La trại một chút, không biết là có thể được hay không?

Hắn muốn đi ra ngoài quan sát hoàn cảnh một chút, nhìn xem có thể tìm được cơ hội hạ thủ khác hay không.

Chu Đại Năng gật đầu cười, y cảm giác mình có thể hiểu được tâm tình của Miêu Nghị, tình hình lúc trước Miêu Nghị xung quanh đụng vào tường y đều nhìn thấy, cảm giác Miêu Nghị có thể cảm thấy trong lòng buồn bực, có vẻ hoàn toàn xa lạ ở nơi này, cho rằng tiếp tục ở lại sẽ khó xử, mới muốn ra ngoài đi lại một chút.

Y phất tay gọi một tên tiểu yêu lại, bảo nó đi cùng Miêu Nghị ra ngoài dạo một chút.

Sau khi đưa mắt nhìn thân ảnh của Miêu Nghị rời khỏi đây, bên cạnh có một người hừ lạnh nói:

- Người này thật không biết điều, không biết Ngũ Hoa phu nhân đã thất thế sao, cần gì phải tới liên lụy chúng ta.

- Người tới là khách, ta dù sao cũng không tiện đuổi người ta đi. Ngũ Hoa phu nhân vốn đã thất thế, nếu lúc này ta không nể mặt nàng, có quỷ mới biết nữ nhân điên kia sẽ làm ra chuyện gì, huynh đệ phải thông cảm cho sự khó xử của ta.

Chu Đại Năng lắc đầu buông tiếng thở dài, sắc mặt bất đắc dĩ.

Thật ra thì mọi người cũng không phải là khinh bỉ quan hệ dây mơ rễ má của ‘Ngưu Hữu Đức’, chỉ vì Ngũ Hoa phu nhân ở Bích Du thủy phủ đã thất thế.

Cần phải biết Bích Du Ba cũng không chỉ có một tiểu thiếp là Ngũ Hoa phu nhân, chuyện tranh sủng giữa những tiểu thiếp kia khiến người ta rất đau đầu, dễ dàng gặp phải tai ương. Nếu chuyện mọi người quá mức nể mặt Ngũ Hoa phu nhân truyền đến tai những tiểu thiếp khác của Bích Du Ba, không chừng sẽ đắc tội với người ta.

Vì sao lúc trước vị trại chủ kia của Bì Quân Tử muốn triệu hồi những thủ hạ của Bì Quân Tử? Chính là không muốn để cho nhiều người như vậy hầu hạ Ngũ Hoa phu nhân, chính là muốn bày ra thái độ cho những tiểu thiếp khác của Bích Du Ba nhìn.

Thế nhưng mọi người cũng không tiện đắc tội Ngũ Hoa phu nhân, ngay cả Viên thống lĩnh cũng là như vậy. Ngộ nhỡ ngày nào đó Ngũ Hoa phu nhân lại lần nữa đắc sủng trước mặt Bích Du Ba, quay đầu lại nhất định sẽ mượn thế của Bích Du Ba tìm bọn họ tính sổ.

Ngũ Hoa phu nhân không đáng sợ, tu vi của Bích Du Ba cũng không đến mức kinh thiên động địa làm cho người ta nơm nớp lo sợ, mấu chốt là bối cảnh của Bích Du Ba dọa người, cho nên cho dù là tiểu thiếp của Bích Du Ba cũng sẽ làm cho Viên thống lĩnh tránh lui chín mươi dặm.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác vị ‘Ngưu Hữu Đức’ này không biết điều chút nào, không nên đến trước mặt mọi người làm quen, khiến mọi người ứng phó không được, không ứng phó cũng không được, khiến cho tất cả mọi người chán ghét, chỉ có thể trốn tránh ra xa.

Nhưng điều này sao có thể trách ‘Ngưu Hữu Đức’?

Miêu Nghị căn bản cũng không biết sau lưng Ngũ Hoa phu nhân ẩn giấu nội tình phức tạp như vậy, địa vị một yêu tu như Bì Quân Tử quá thấp cũng không có biện pháp biết được ẩn tình của người phía trên, nói toàn bộ chân tướng sự thật cho hắn.

Hết lần này đến lần khác Miêu Nghị lại gan lớn bằng trời, chưa hoàn toàn tìm hiểu rõ lai lịch đã dám chạy tới đục nước béo cò, lúc này mới làm mình va đầu vào tường khắp nơi.

Vốn là Miêu Nghị muốn ỷ vào thế của Bích Du thủy phủ, trước tiên làm quen với mọi người, sau đó xem có thể có hàn huyên riêng một chút chuyện nhỏ với nhau hay không, dẫn từng trại chủ đơn độc đến chỗ vắng vẻ hạ hắc thủ, như vậy là bảo đảm nhất.

Kết quả dưới tình huống trời xui đất khiến khó có thể tưởng tượng được, ai nấy đều tránh xa hắn, khiến hắn căn bản không có cơ hội hạ thủ.

Bên trong động phủ không tìm được cơ hội, Miêu Nghị ra bên ngoài động phủ đi dạo khắp nơi, quan sát địa hình xung quanh, đồng thời hỏi thăm tiểu yêu đi dạo cùng:

- Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội tối nay sẽ cử hành ở nơi nào?

Tiểu yêu đưa tay chỉ một khu đất bằng cách đó không xa:

- Bẩm Đại nhân, đợi đến khi trăng sáng giữa trời, các trại chủ sẽ ở đó nâng chén ngắm trăng.

- Nơi đó ư...

Miêu Nghị ồ một tiếng, khẽ lắc đầu, địa thế quá trống trải rồi, vẫn là không tiện hạ thủ.

Tâm tình có chút phiền muộn, suy đoán lần này là đi không rồi, hoàn toàn không tìm được cơ hội hạ thủ, xem ra tiếp tục lưu lại cũng không có ý nghĩa gì, nói không chừng trà trộn ở lâu ngược lại dễ gặp chuyện không may.

Nhưng tên này vẫn có vẻ chưa từ bỏ ý định, toi công ở Tinh Tú Hải hai tháng cũng không làm gì, thủ hạ của mình mang tới cũng toàn quân chết hết, nếu như cứ như vậy chạy trở về, hắn thật không cam lòng.

Cho nên vẫn quyết định bí quá hóa liều, để xem tình huống một chút, nói không chừng còn có thể tìm được cơ hội.

Đợi đến màn đêm phủ xuống, toàn bộ trại chủ bảy mươi hai trại cũng lục tục chạy tới Đồng La trại, toàn bộ tới đông đủ.

Các tiểu yêu của Đồng La trại trước khi cử hành Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội đã bố trí từng bồn lửa chiếu sáng.

Từng chiếc bàn dài được bày chỉnh tề, hơn bảy mươi hai vị trí bày thành hình chữ U, có một chiếc đơn độc ở vị trí khuyết của hình chữ U, hiển nhiên là vị trí của Chu Đại Năng chủ nhân Đồng La trại, hôm nay y là chủ nhân, xứng đáng ngồi ghế đầu.

Miêu Nghị chắp tay sau lưng đi khắp nơi xem náo nhiệt, chỉ thấy tiểu yêu đi đi lại lại bày rượu thịt hoa quả đủ các màu sắc đầy các bàn, một đám hồ mị tử quần áo mỏng manh thần thái xinh đẹp mê người đang tiến hành diễn tập vũ đạo lần cuối cùng.

Đợi đến khi trăng sáng lên cao, đồng la bên trong sơn trại kêu vang một tiếng keng.

- Ha ha...

Bên trong động phủ truyền đến một trận tiếng cười và tiếng bước chân.

Bảy mươi hai vị trại chủ hùng dũng hiên ngang, lấy Chu Đại Năng cầm đầu, mỗi người đều cười ha ha đi ra dự tiệc.

Dưới trăng sáng đầy sao, nơi yến hội ánh lửa hừng hực, bầy yêu vừa cười nói vui vẻ vừa ngồi vào bàn.

Chu Đại Năng cũng không có quá mức khinh mạn Miêu Nghị, cố ý bày trên bữa tiệc thêm một vị trí, cho người mời Miêu Nghị vào ngồi.

Đợi sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, trên ghế đầu, Chu Đại Năng giơ hai cánh tay thô to của mình lên cao, các tiểu yêu đang đi lại lập tức ngừng lại, hiện trường yên tĩnh một mảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.