Chương trước
Chương sau
- Vi Vi, lần trước sau chuyện xảy ra giữa hắn và Hùng Khiếu, ta đã bảo Thanh Cúc lén lút nói với hắn, chỉ cần hắn có năng lực, ta sẽ cho hắn cơ hội, nếu như không có năng lực, vậy cũng không thể trách ta! Con không thể để cho ta nói không giữ lời chứ?

Đã nói tới nước này, Tần Vi Vi còn có thể nói gì được nữa, sau khi dựng mặt lên cáo từ bèn quay đầu bước đi.

Dương Khánh tựa lan can mà đứng, nhìn theo bóng Tần Vi Vi xuống núi buông tiếng than dài:

- Phải chăng là nó giận ta?

Thanh Mai rót chén nước trà đặt bên cạnh y, nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư chỉ là nhất thời không nghĩ ra mà thôi.

Trừ Dương Khánh ra chỉ có Thanh Mai và Thanh Cúc biết, trên thực tế Tần Vi Vi là nữ nhi ruột thịt của Dương Khánh, ẩn tình trong đó ngay cả Tần Vi Vi cũng không biết, chỉ cho rằng Dương Khánh là cha nuôi của nàng.

Ở giới tu hành không sợ không có cừu nhân, giấu đi quan hệ này sẽ có ích cho cả hai bên.

- Quả nhiên tiểu tử kia vẫn liều mạng như mọi lần, ta cũng biết hắn sẽ không ngồi chờ chết, vẫn muốn xem hắn đấu với Hùng Khiếu như thế nào, ai ngờ hắn lại dám đi Tinh Tú Hải mạo hiểm, theo các nàng hắn có thể còn sống trở về hay không?

Dương Khánh chắp tay sau lưng hỏi.

Thanh Cúc cau mày lắc đầu nói:

- Chỉ sợ hy vọng rất mong manh.

Dương Khánh trầm ngâm nói:

- Không biết tại sao ta vẫn cho là tiểu tử kia không dễ dàng chết như vậy... Ta đã cho hắn cơ hội, hy vọng hắn sẽ không làm cho ta thất vọng.

Thanh Cúc cười hỏi:

- Miêu Nghị có tài đức gì, lại có thể làm cho phủ chủ thưởng thức như vậy?

Dương Khánh nhìn ra phương xa, chậm rãi nói:

- Tinh Tú Hải là địa phương ai cũng dám đi sao? Trừ hắn ra, thủ hạ ta vẫn không tìm ra ai khác có can đảm như vậy. Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn xông lên, chỉ bằng vào can đảm dám đi Tinh Tú Hải của hắn, chẳng lẽ còn không đáng cho ta thưởng thức sao!?

-----------

Đối với Miêu Nghị mà nói, sau khi Tần Vi Vi biết được mình tự tiện dẫn người tới Tinh Tú Hải sẽ có phản ứng gì, Miêu Nghị chỉ cần dùng mông mình cũng có thể đoán ra được. Bất quá như hắn đã nói với Diêm Tu, chỉ cần hắn có thể còn sống trở về, có Dương Khánh làm chỗ dựa, Tần Vi Vi không thể làm gì được hắn.

Con người ta thường hay ghét lẫn nhau, cũng có khi thưởng thức lẫn nhau.

Tần Vi Vi không ưa Miêu Nghị, Miêu Nghị cũng không ưa Tần Vi Vi, hai bên ghét nhau.

Mà Dương Khánh thưởng thức Miêu Nghị hắn, Miêu Nghị cũng cảm thấy Dương Khánh rất tốt với mình. Hắn có lòng tin nhất định với Dương Khánh, có đôi khi lòng tin hoàn toàn chỉ dựa vào trực giác.

Bất quá đối với Miêu Nghị đã vào thế cỡi hổ khó xuống, lúc này đã không quản được nhiều như vậy nữa. Sau gần ba tháng hành trình, trải qua tất cả cuồng phong bạo vũ lớn nhỏ trên biển, quá trình hết sức kinh tâm động phách, rốt cục lúc này cũng đã tiến vào vùng biển Tinh Tú Hải.

Tinh Tú Hải, khu vực hỗn loạn nhất Yêu Quốc, truyền thuyết Yêu Thánh Cơ Hoan chính là quật khởi từ nơi này, nơi đây yêu nghiệt hoành hành nổi danh hiển hách ở giới tu hành.

Mà sở dĩ gọi Tinh Tú Hải là vì trên vùng biển này có tất cả mấy vạn hải đảo lớn nhỏ, giống như bầu trời đầy sao điểm xuyết, mới có tên Tinh Tú Hải.

Trời cao biển rộng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, nhưng người xông vào nơi đây lại có cảm giác rợn cả tóc gáy, thỉnh thoảng lâu thuyền lướt sát qua những quái thạch hình thù kỳ lạ, nước biển cũng đã hóa thành màu đen.

Trên thuyền ai nấy cầm vũ khí ngắm nhìn bốn phía, khó có thể che giấu thần sắc khẩn trương trên mặt.

Mọi người đều là lần đầu tới địa phương quỷ quái hung danh vang dậy này, không khẩn trương mới lạ.

Miêu đại động chủ xưng không phải là lần đầu tiên tới cũng bất quá làm ra vẻ trấn định, cầm ngọc điệp trong tay tra xét các hòn đảo la liệt trên hải đồ.

Vào lúc này, từ các mỏm đá ngầm rài rác trên mặt biển bốc lên sương mù lượn lờ, làm ánh mặt trời dần dần trở nên ảm đạm. Lâu thuyền cũng bị đám sương lượn quanh khiến cho người ta không thấy rõ tình hình phương xa, một cảm giác quỷ dị tràn ngập trong lòng mọi người.

- Động chủ, còn bao lâu nữa sẽ cặp bờ?

Giọng Trịnh Kim Long lộ vẻ thấp thỏm hỏi.

Y vừa dứt lời, trên biển thình lình mơ hồ vang lên một trận âm điệu rên rỉ triền miên không dứt, xuyên qua đám sương nhẹ nhàng uyển chuyển vọng tới.

- Mê man, mê man như lòng người bồi hồi... Ư ư ư... Tình duyên như nước triền miên... Ư ư ư... Bể rộng trời cao... Giữa tiếng nói cười vui vẻ có hai ta... Làm cho ta si luyến thật lâu không muốn quay về...

Tiếng hát văng vẳng từ xa vọng lại hết sức dễ nghe, thấm tận lòng người, dường như có ma lực gì đó khiến cho người ta chìm đắm trong hương ôn nhu dịu dàng như nước, lại quên mất khẩn trương sợ hãi.

Miêu Nghị cũng bắt đầu dần dần chìm vào trong tiếng hát, bất quá pháp nguyên trong cơ thể hắn có thể thiêu hủy thất tình lục dục nhanh chóng giúp cho tâm thần hắn trong sáng trở lại, giúp hắn mau chóng tỉnh táo.

Mặc dù chỉ nghe được tiếng hát, không nhìn thấy người hát nhưng lại làm cho người ta tin tưởng tiếng hát này nhất định là phát xuất từ một vị nữ tử xinh đẹp động lòng người. Mọi người vểnh tai lắng nghe nhập thần không khỏi ngắm nhìn bốn phía, muốn tìm kiếm người đang hát kia.

- Tiếng hát thật hay, không biết là ai lại ca hát ở chỗ này...

Trịnh Kim Long lộ vẻ kỳ quái nhìn quanh nói.

- Đây chỉ là yêu ma chuyên dùng tiếng hát dẫn dụ người ta, tuy tiếng hát dễ nghe nhưng dung mạo vô cùng xấu xí. Nếu ngươi không sợ chết, không ngại cứ việc đi tìm.

Miêu Nghị nói thẳng một câu đã hoàn toàn phá hỏng tâm trạng mọi người, khiến cho bọn họ bị dọa sợ nhất tề rùng mình một cái, có thể nói đã thức tỉnh họ. Nháy mắt bọn họ lập tức hiểu ra, làm sao có thể có mỹ nữ nhàn nhã ca xướng ở chỗ này, ai nấy cầm chặt vũ khí, thi pháp cảnh giác bốn phía xung quanh.

Thật ra thì Miêu Nghị nào biết đã xảy ra chuyện gì, bất quá cố lấy quyền uy hù dọa mọi người mà thôi. Không cần biết là ai đang ca hát, không cần biết là mỹ nữ nào, hiện tại Miêu Nghị chỉ cần mọi người đoàn kết lại với nhau, mà không phải đi tìm mỹ nữ.

Hiện tại đã có kết quả rất tốt, ít nhất mọi người đều tin tưởng, phát hiện động chủ không hổ là đã tới nơi này, quả nhiên có kinh nghiệm, vừa nghe cũng biết là yêu ma đang ca hát mê hoặc lòng người.

Tra xét hải đồ trong ngọc điệp, xác nhận phía trước có đảo có thể ghé vào, Miêu Nghị lật tay thu vào trong nhẫn trữ vật, quay đầu lại nói:

- Truyền lệnh xuống, giữ vững hướng đi tiếp tục đi về phía trước, gia tốc thật nhanh, ắt không bao lâu sau chúng ta sẽ có thể cặp bờ.

Mệnh lệnh được truyền đạt xuống rất nhanh, lâu thuyền tăng nhanh tốc độ lướt sóng băng đi.

Tuy rằng bọt sóng trắng xóa, nhưng từ mạn thuyền nhìn về phía mặt biển lại phát hiện nước biển trở nên đen kịt như mực, không biết tình huống đáy biển thế nào lại có thể phản chiếu nước biển đen như mực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.