Lời này có vẻ cho dát vàng trên mặt mình, Miêu Nghị vẫn chưa có tư cách làm cho cả Lam Ngọc Môn hiệp trợ, đơn thuần bởi vì Lam Ngọc Môn muốn lợi dụng hắn nên mới thuận nước đẩy thuyền.
- Rất tốt.
Miêu Nghị yên tâm, ban đầu cũng có hơi lo lắng thể diện của Trịnh Kim Long không đủ để thuyết phục Lam Ngọc Môn giúp một tay. Bây giờ có Lam Ngọc Môn giúp một tay, chỉ cần có thể nắm giữ động tĩnh của Hùng Khiếu và thủ hạ, không sợ y có thể gây ra trò quỷ gì, nếu không Miêu Nghị lui tới Trấn Hải sơn cũng phải hơi lo lắng đề phòng.
Cả bọn chạy nhanh trở về Đông Lai động, Miêu Nghị bước nhanh trở lại tĩnh thất tu luyện của mình, sau khi chuẩn bị một chút bèn ra lệnh cho Tuyết nhi:
- Mời Diêm Tu tới đây.
- Dạ.
Tuyết nhi đáp ứng rời đi.
Không bao lâu, Diêm Tu bước nhanh tới, chắp tay nói:
- Động chủ có gì căn dặn?
Miêu Nghị phất phất tay, cho Thiên nhi và Tuyết nhi lui ra khỏi tĩnh thất, gọi Diêm Tu tới gần, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm lão quả quyết nói:
- Ta chuẩn bị dẫn dắt bộ thuộc Đông Lai động đi Tinh Tú Hải săn, ý của lão thế nào?
Diêm Tu kêu lên thất thanh, sau đó nở một nụ cười khổ. Lão đã sớm đoán được động chủ có ý đồ này, chỉ là động chủ một mực không thừa nhận mà thôi, không thể không hết lời chân thành khuyên giải:
- Động chủ, Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2412603/chuong-111-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.