Chương trước
Chương sau
Tuy Diêm Tu nói như vậy, nhưng Miêu Nghị cũng không phải tay mơ như ban đầu, biết nếu không phải là Diêm Tu tín nhiệm mình, sẽ không truyền công pháp tu luyện của lão ra ngoài. Chuyện này đối với kẻ tu hành mà nói là đại kỵ, bị người ngoài biết công pháp tu hành của mình không phải là chuyện gì tốt.

Phần ân tình này, Miêu Nghị ghi nhớ, hắn quay đầu nhìn Thiên nhi và Tuyết nhi nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, Diêm Tu chính là nửa sư phó của các ngươi, các ngươi còn không mau quỳ xuống bái sư?

Hai nha đầu tim đập thình thịch, mình cũng sẽ tu tiên sao…?

Hai người có vẻ không dám tin tưởng, mau mau đi tới sóng vai quỳ xuống khấu đầu, hô tiếng sư phó.

Diêm Tu cũng không tránh, đây là lão nên thừa nhận, nếu không công pháp này truyền ra ngoài sẽ oan uổng.

Chờ sau khi hai tên thị nữ dập đầu xong, Diêm Tu mới đưa tay ra đỡ hờ:

- Hai vị cô cô miễn lễ!

Miêu Nghị lên tiếng nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, lão chính là nửa sư phó các nàng, cho nên không cần gọi các nàng là cô cô nữa, sau này gọi thẳng tên đi. Thiên nhi, Tuyết nhi, sau này phải gọi Diêm Tu tiền bối là sư phó.

- Dạ!

Hai nha đầu khó có thể khống chế lại tâm trạng kích động của mình, gật đầu một cái thật mạnh, lại nhìn trộm Miêu Nghị, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Hai người bọn họ là người phàm không sai, nhưng lại không phải người ngu. Hai nàng nghe rất rõ ràng đối thoại giữa Miêu Nghị và Diêm Tu trước đó, công pháp tu hành khó lấy được như vậy, nếu như không phải là động chủ mở miệng, chắc chắn Diêm Tu sẽ không truyền cho hai người bọn họ. Đạo lý rất đơn giản, bằng vào cái gì?!

Trước khi Diêm Tu rời đi ước hẹn cùng hai nha đầu, sau này chỉ cần lão ở Đông Lai động, sẽ tới đúng kỳ hạn truyền pháp cho hai người.

Sau đó hai nha đầu vội vàng giúp Miêu Nghị may chiếc mã giáp sát người kia, bởi vì hắn nói hôm nay sẽ phải dùng tới.

Mà Miêu Nghị trở về tĩnh thất một mình, khoanh chân ngồi xuống trên giường đá, bình tĩnh tâm tình cho nửa viên Nguyện Lực Châu to bằng hạt gạo vào miệng, yên lặng vận công luyện hóa.

Trong quá trình luyện hóa Nguyện Lực Châu nháy mắt phóng xuất thật nhiều thất tình lục dục xung kích tâm thần của hắn, Chân Hỏa pháp nguyên trong cơ thể hắn lập tức tiến hành đốt cháy.

Chỉ sợ tu sĩ trong thiên hạ cũng sẽ không có ai tin tưởng, làm sao loại thất tình lục dục hư vô đó có thể bị thiêu hủy!?

Nhưng Tinh Hỏa Quyết của Miêu Nghị có thể, cho nên chỉ cần có đầy đủ Nguyện Lực Châu, tốc độ tu luyện của hắn sẽ hơn xa người khác.

Đối với Miêu Nghị, mặc dù hắn có thể hiểu Tinh Hỏa Quyết không giống bình thường, nhưng không biết Tinh Hỏa Quyết này đối với những tu sĩ khác là công pháp nghịch thiên đến dường nào, đây là đang tu hành nghịch thiên.

Thất tình lục dục quấy nhiễu không ngừng toát ra trong quá trình luyện hóa Nguyện Lực Châu, tựa hồ vô cùng vô tận. Pháp nguyên Miêu Nghị xoay tròn trong cơ thể như cơn trốt xoáy, nhanh chóng tiêu hủy chúng, lọc ra nguyện lực chúng sinh tinh thuần nhất, triệu hồi thiên địa linh khí mỏng như sợi tơ hấp thu vào trong cơ thể của mình.

Linh khí dung nhập vào trong pháp nguyên, pháp nguyên từ từ lớn mạnh, chỉ có pháp nguyên càng ngày càng hùng mạnh, thi triển pháp lực mới có thể càng ngày càng hùng mạnh.

Vì vị trí động chủ Đông Lai động này, bấy lâu nay hắn đã không thể tĩnh tâm tu luyện. Đối với tu sĩ đề cao tu vi của mình mới là căn bản, sở hắn dĩ tranh thủ vị trí động chủ này cũng chính là vì có điều kiện tốt hơn nâng cao tu vi của mình.

Đối với hắn đắm chìm trong tu luyện, không biết gì về biến hóa thời gian bên ngoài. Chỉ khi nghe được có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, mới nhanh chóng ngưng luyện hóa Nguyện Lực Châu, hút tia linh khí cuối cùng vào trong cơ thể, sau đó chậm rãi thu công mở mắt ra.

Thiên nhi đứng ở cửa thạch thất, nàng cũng biết lúc động chủ tu luyện không tiện đến gần quấy rầy, từ xa nói:

- Động chủ, mặt trời sắp xuống núi!

Miêu Nghị phun Nguyện Lực Châu ra thu hồi, lắc người một cái bay tới cửa, hai người trước sau rời đi.

Trên Quan Tinh đài, trứng Minh Đường Lang bị mặt trời chiếu rọi một ngày không thấy tăng trưởng nhiệt độ chút nào, nhích tới gần vẫn có thể cảm thấy âm lãnh.

Miêu Nghị bưng mâm ngọc trở lại bên trong phòng khách, lấy mã giáp sát người Tuyết nhi đưa tới, lấy từng quả trứng Minh Đường Lang đầy lông tua tủa cất vào trong các túi nhỏ bên trong mã giáp, sau đó cởi áo khoác mình ra mặc mã giáp vào người.

Thiên nhi và Tuyết nhi không biết hắn làm gì, Miêu Nghị lại mặc áo khoác vào, nói vừa dứt câu lại trở về bên trong tĩnh thất tiếp tục tu luyện:

- Ngày mai mặt trời sắp lên tới cho ta biết!

- Dạ!

Hai nha đầu đưa mắt nhìn động chủ Đại nhân biến mất bên trong phòng khách.

Miêu Nghị ngồi lên giường đá bên trong tĩnh thất, phát hiện ra mặc chiếc mã giáp âm khí trầm trầm này thật sự không phải là chuyện thoải mái gì, toàn thân như rơi vào trong hố băng.

Nhưng lão Bạch đã dặn dò như vậy, lúc không có ánh mặt trời phải để cho trứng Minh Đường Lang ở trên người hắn tiếp tục hấp thu dương khí, đây là quá trình giúp cho minh thai quen thuộc hắn.

Miêu Nghị lại cho Nguyện Lực Châu vào trong miệng, ngay từ đầu vận công tu luyện lập tức không còn cảm thấy âm khí làm cho hắn khó chịu nữa.

Một đêm trôi qua, Miêu Nghị ngồi xếp bằng trên giường đá không có chút cảm giác nào, đắm chìm trong tu luyện.

Cho đến khi tiếng bước chân ngoài cửa vang lên lần nữa, Miêu Nghị mới chậm rãi mở mắt ra.

- Động chủ, mặt trời sắp lên!

Thiên nhi thông báo một tiếng.

Miêu Nghị gật đầu một cái tỏ vẻ đã biết, bất quá vừa thu công lập tức lại cảm thấy khí tức âm trầm bức người bên trong mã giáp đánh tới lần nữa.

Hắn cởi áo khoác và mã giáp ra, lại cẩn thận lấy từng quả trứng Minh Đường Lang ra bỏ vào mâm ngọc.

- Ủa, thật sự giống như lời lão Bạch đã nói, chậc chậc…

Miêu Nghị lấy trứng Minh Đường Lang ra phát hiện một chuyện kỳ quái, vết máu hôm qua bôi lên trứng Minh Đường Lang đã hoàn toàn biến mất, trăm quả trứng lại trở về màu đen như trước, quả thật đã hấp thu hết máu, nhất thời tặc lưỡi không ngừng.

Bởi vì lão Bạch từng nói qua, nếu như xuất hiện phản ứng này chứng tỏ phương pháp hữu hiệu, khả năng ấp trứng Minh Đường Lang nở ra là cực lớn.

Đã có hiệu quả, cắt thịt đổ máu như vậy nữa cũng là xứng đáng.

Miêu Nghị rất mong đợi tình hình trên trăm con Minh Đường Lang nghe hiệu lệnh của hắn, cho nên không nói hai lời, đao từ bên trong nhẫn trữ vật lóe ra, không tỏ ra đau lòng chút nào giống như lấy máu của người khác, lại cắt một đao khiến cho lòng bàn tay máu chảy đầm đìa, nhanh chóng bôi một lượt lên trăm quả trứng Minh Đường Lang.

Lợi dụng tiên thảo khôi phục vết thương trong lòng bàn tay, lại nắm trăm sợi tóc vào trong tay, thi triển bí pháp lão Bạch truyền thụ cho thúc giục trứng Minh Đường Lang.

Làm xong những chuyện này, Miêu Nghị bưng mâm ngọc đi ra phía ngoài, lớp băng sương bao phủ trên trăm sợi tóc vừa thấy ánh mặt trời, trong nháy mắt hóa thành một làn khói đen tiêu tán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.