Tần Vi Vi lập tức lướt tới nắm lấy mũi Hồng Miên, giả vờ giận nói:
- Nha đầu này cũng dám giễu cợt ta, muốn cười nhạo ta lòng dạ hẹp hòi sao?
- Tỳ tử không dám, sơn chủ tha mạng!
Hồng Miên cười ngặt nghẽo xin tha luôn miệng.
Tần Vi Vi táy máy tay chân đâm chọc khắp toàn thân Hồng Miên một trận, sau đó mới chịu buông tha cho nàng.
Nàng thu thập tâm trạng, từ từ đi tới cửa chính, chắp tay sau lưng chậm rãi nói:
- Thấy tên kia không thuận mắt bất quá chỉ là một trong những nguyên nhân, thật sự là tu vi tên kia quá thấp, phủ chủ giao cho ta vị trí quan trọng như vậy, vị trí tên kia trấn giữ càng là chỗ yếu hại. Huống chi đệ tử Lam Ngọc môn chưa chắc đã phục hắn, ta lo lắng hắn thành sự không đủ, bại sự có thừa, sẽ làm hỏng chuyện.
Hồng Miên, Lục Liễu nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau.
-----------
Tần Vi Vi khó chịu, Miêu Nghị cũng rất khó chịu, bất quá vừa nghĩ tới mình sắp sửa trấn giữ một phương, thống lĩnh mười vạn tín đồ, trở thành động chủ một phương danh xứng với thực, lập tức tinh thần phấn khởi.
Hắc Thán bị hắn thúc giục chạy không ngừng vó, chạy một mạch như bay hết một ngày trời, rốt cục chạy tới ngoài Đông Lai động vào lúc hoàng hôn.
Đây là lần thứ hai hắn tới Đông Lai động, lần đầu tiên là theo cùng Dương Khánh tới đây.
Dãy núi chập chùng trùng điệp liên miên bất tuyệt, như ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2412512/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.