Chương trước
Chương sau
Chỉ trong khoảnh khắc, Độc Cô Vô Thương dường như đã hiểu được điều gì.
"Ai!" - Sâu trong lòng thở dài một tiếng, Độc Cô Vô Thương cất bước đi về hướng bàn vuông. Bốn người ngồi xuống trước bàn vuông. Không khí có phần trầm mặc.
Ánh mắt vẩn đục mà già nua liếc nhìn Phượng Phi và Vô Kỵ trên dốc núi, Cổ Vu bùi ngùi nói:
- Từ sau khi các người rời đi đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Qua thật lâu, Cổ Vu mới kể lại những chuyện xảy ra với Thái Cổ và Vô Kỵ, sau đó lại là một sự trầm mặc dài đằng đẵng.
Độc Cô cúi thấp đầu, kiên định nói:
- Lúc rời khỏi Thái Cổ, chúng ta vẫn tin chắc Vô Kỵ nhất định sẽ không có chuyện gì… Có điều, bất kể Vô Kỵ có sống sót hay không, chúng ta cũng không thể ở lại Thái Cổ nữa. Lúc ban đầu chúng ta còn có thể trợ giúp Vô Kỵ, nhưng sau này bước chân của Vô Kỵ càng lúc càng nhanh, chúng ta đã rất khó theo kịp y. Cuối cùng chúng ta lại trở thành gánh nặng của y.
Nói đến đây, trên mặt Độc Cô lộ ra vẻ cảm khái:
- Lần này, nếu thần thức của Vô Kỵ đã hóa thành hàng tỉ phần đi vào trong vô số không gian, vậy hãy để ta và Tây Môn bảo vệ y, đồng thời bảo vệ Kiếm các!
Cổ Vu và Thánh Giả gật đầu một cái. Dù là đối với Thái Cổ hay Kiếm các, Sự trở về của Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đều là một tin tức làm người ta phấn chấn.
Ngay lúc này, Tây Môn vốn rất ít khi mở miệng đột nhiên lên tiếng, nhíu mày một cái, nghi hoặc hỏi:
- Trì Thương đâu? Sao lại không thấy Trì Thương?
- Trì Thương đã nhận nhiệm vụ quản lý Thánh điện. Trước đây không lâu, ba vị Chí Tôn dẫn theo đông đảo tộc nhân Thần cấp hậu kỳ tấn công vào Ma Giới, Trì Thương và đệ tử của ngươi là Tây Môn Hoán Nhiên cũng theo sau tiến vào Ma Giới. Chí Tôn đã trở lại, Trì Thương và Hoán Nhiên chắc cũng sắp trở về rồi.
Thánh Giả cười nói.
"Cộp!"
Đang nói chuyện, bên ngoài Kiếm bỗng vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần. Độc Cô Vô Thương nghiêng tai lắng nghe, chỉ cảm thấy tiếng bước chân kia có phần không ổn định, dường như khí huyết cực kỳ suy yếu.
Tây Môn Y Bắc thì cảm thấy kiếm khí trong cơ thể rung động, một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng, tay áo phất một cái, bỗng nhiên đứng dậy:
- Là Hoán Nhiên!
Bên trái Kiếm các có một bóng người loạng choạng đi lên trên dốc núi.
Khi Tây Môn Hoán Nhiên cầm thiết kiếm trong tay, hồn bay phách lạc xuất hiện trước cửa lớn Kiếm các, tất cả mọi người đều kinh hãi. Giờ phút này Tây Môn Hoán Nhiên mái tóc rối tung, ánh mắt ngỡ ngàng, nghiêng người về phía mọi người, đôi môi không ngừng mấp máy phát ra tiếng mê sảng không rõ ràng.
- Hoán Nhiên…
Độc Cô kêu lên, từ trước bàn vuông đứng dậy:
- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Một cảm giác lan ra giữa mọi người. Thánh Giả vén áo bào lên, từ trước bàn vuông đứng dậy, nói:
- Hoán Nhiên, Trì Thương đâu? … Không phải y đi cùng với ngươi sao?
Tây Môn Hoán Nhiên lại giống như không nghe thấy, vẫn đứng ở trước cửa lớn quay hông về phía mọi người, đôi môi mấp máy phát ra tiếng lẩm bẩm mơ hồ.
Nhìn dáng vẻ Tây Môn Hoán Nhiên, một sự thương hại và áy náy dâng lên trong lòng Tây Môn Y Bắc. Đây là đệ tử duy nhất của y, là một cái đệ tử hợp quy cách, nhưng mình lại không phải là một sư phụ đúng nghĩa. Ngoại trừ giao võ công tâm pháp cho hắn, Tây Môn Y Bắc chưa từng chỉ dạy cho hắn một ngày nào, tất cả đều do hắn tự tu hành. Tây Môn Y Bắc cũng chưa từng quan tâm đến y, không phải là không muốn mà là không thể, bởi vì đây là bản tính bẩm sinh của y.
Bàn chân bước ra một bước, thân hình Tây Môn Y Bắc nhoáng lên, hóa thành một bóng trắng như nước chảy mây trôi xuyên qua cửa lớn Kiếm các, xuất hiện trước người Tây Môn Hoán Nhiên, hai tay đỡ lấy hai cánh tay của Tây Môn Hoán Nhiên. Đọc Truyện Online Tại truyentop.net
- Hoán Nhiên…
Nghe được giọng nói của Tây Môn Y Bắc, Tây Môn Hoán Nhiên hồn bay phách lạc cuối cùng đã có chút phản ứng. Thân thể run lên một chút, y từ từ quay mặt lại. Khi khuôn mặt quen thuộc và thân thiết của Tây Môn Y Bắc in vào trong con ngươi, ánh mắt trống rỗng của y Nhiên cuối cùng đã có một chút sinh khí. Nhìn Tây Môn Y Bắc giống như cách xa thời gian dài đằng đẵng, khuôn mặt như xa như gần, y chợt cảm lỗ mũi cay cay, cuối cùng không nhịn được rơi lệ:
- Sư phụ!
"Rầm!"
Đầu gối mềm nhũn, cả người Tây Môn Hoán Nhiên giống như không xương quỳ xuống đất, hai cánh tay mềm nhũn đung đưa, trường kiếm trong tay đã sớm rơi xuống trong bụi bặm.
- Sư tôn, Cổ Vu tiền bối… ta thật xin lỗi các người…
"Ong!"
Mọi người đều cảm thấy trong tai nổ vang. Vẻ mặt Độc Cô biến đổi, tiến lên trước một bước, cúi người định đỡ Tây Môn Hoán Nhiên dậy:
- Hoán Nhiên, trước tiên hãy đứng dậy đã! Rốt cuộc là thế nào? … Không phải Trì Thương ở cùng với ngươi sao?
- Trì Thương, Trì Thương… đã chết rồi!
- A!
Tất cả mọi người đều đứng dậy, một cảm giác giống như bị sét đánh trúng lan khắp toàn thân. Trì Thương đã chết… đối với mọi người tin tức này không khác gì sấm sét giữa trời quang.
- Sao lại như vậy?… Sao lại như vậy? Không phải ta đã truyền cho y Thái Cực kiếm đạo sao? … Sao lại như vậy chứ?
- Trì Thương… Trì Thương, vì cứu Bạch Hổ Chí Tôn, bị Chủ Thần thứ mười bốn đánh… đánh chết…
Tây Môn Hoán Nhiên dùng giọng nói đứt quãng kể lại mọi chuyện đã xảy ra, trong hốc mắt không ngừng rơi lệ nhưng cũng không khóc thành tiếng, hai bàn tay xiết chặt, đốt ngón tay vì dùng sức quá mạnh nên trắng bệch.
Tây Môn Hoán Nhiên vốn là một người không giỏi nói chuyện, lời nói cũng không phải rất rõ ràng, nhưng đủ cho mọi người hiểu được cái chết của Trì Thương.
Vạt áo của Thánh Giả và Cổ Vu lay động, đôi môi mở rồi lại khép, khép rồi lại mở, lồng ngực giống như có một tảng đá lớn đè nặng, làm sao cũng không thể thốt nên lời.
Ánh mắt Thánh Giả lướt qua thầy trò Tây Môn, nhìn vào trên người Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi xếp bằng tĩnh tu. Nếu như Vô Kỵ biết được tin Trì Thương đã chết…
Gần như đồng thời, ánh mắt Cổ Vu cũng nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ bất động tĩnh tọa trước Kiếm các. Tin tức này, người bị đả kích lớn nhất phải là Vô Kỵ, nhưng hắn vẫn còn chưa biết.
Nếu như là người khác ra tay, có lẽ Trì Thương còn có cơ hội sống sót. Nhưng người ra tay là Chủ Thần thứ mười bốn, tin tức này đã chặt đứt một điểm hi vọng cuối cùng trong lòng mọi người.
Bên trong Kiếm các hoàn toàn yên tĩnh. Sau khi nghe tin Trì Thương đã chết, sự vui sướng vì Tây Môn và Độc Cô trở về đã không còn sót lại chút gì.
Trong Thánh sơn cách đó không xa, Bạch Hổ Chí Tôn thở dài một tiếng. Đối với Chí Tôn, cuộc đối thoại trong Kiếm các đối diện cũng giống như vang lên bên tai. Ba vị Chí Tôn cũng có thể cảm giác được sự yên tĩnh giống như chết hóc này.
- Đây không phải là lỗi của ngài, ngài không cần tự trách mình.
Trong bóng tối vang lên tiếng an ủi của Huyền Vũ Chí Tôn.
- Đây là một cuộc chiến tranh, chiến tranh thì sẽ luôn có hi sinh.
Giọng nói của Chu Tước cũng vang lên.
Bạch Hổ Chí Tôn thở dài một hơi, nói:
- Những gì các người nói ta đều biết, chỉ là… ai…
Bên trong căn phòng tối đen trở nên yên tĩnh. Chu Tước và Huyền Vũ đều có thể hiểu được cảm giác của Bạch Hổ Chí Tôn. Thân là Chí Tôn, vốn phải là người bảo vệ tộc nhân Thái Cổ, nhưng cuối cùng chẳng những không bảo vệ được tộc nhân, hơn nữa còn phải nhờ một tộc nhân Thái Cổ cứu mạng mình.
Nhất thời thần sắc của ba người đều ngơ ngẩn, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
oOo
Tại tây bắc Ma Giới.
Mây dày giăng đầy, trong trời đất tràn ngập một khí tức như bão táp sắp đến. Chủ Thần thứ mười bốn đứng ở trên tế đàn thật cao, bên dưới là vô số Cửu U ma thần phục quỳ trên đất, cùng với những ma thần cổ xưa cao hơn trăm trượng, thực lực mỗi người đều bất đồng.
Cặp mắt màu vàng tối của Chủ Thần thứ mười bốn chuyển động, ánh mắt lạnh như băng từ từ quét qua toàn bộ mặt đất, sau đó dời đến nơi chân trời mênh mông. Dưới chân trời vẫn là Cửu U ma thần và ma thần cổ xưa mờ mịt vô biên.
Ở nơi xa hơn là yêu ma từ cấp Ma Thần trở xuống xếp thành hàng. Tất cả yêu ma đều không dám thở mạnh, phân bố trên mặt đất tây bắc Ma Giới bao la, hướng về phía Chủ Thần thứ mười bốn quỳ xuống như triều bái. Trên mặt đất Ma Giới hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh mắt dời khỏi hàng tỉ ma quỳ sát trên đất, Chủ Thần thứ mười bốn nhìn lên bầu trời. Ở một nơi trong mây đen mà những yêu ma khác không nhìn thấy, một cặp mắt hoàng kim như ẩn như hiện trong hư không phía trên.
- Gào!
Một tiếng rít lướt qua không gian, từ tây bắc Ma Giới vọt lên, cắm thẳng vào trong trời cao.
"Ầm!"
Ở một nơi xa vô tận, một cặp mắt vượt trên chúng sinh đột nhiên mở ra, áp lực thuộc về Chủ Thần bao phủ mảnh đất này. Đám yêu ma khẽ kêu lên, thân thể bị ép xuống thấp hơn. Từ trong cặp mắt hoàng kim treo cao trên đỉnh đầu, đám yêu ma cảm nhận được một áp lực đến từ người thống trị linh hồn, đó là khí tức của Linh Hồn Chi Chủ.
"Ầm!"
Giữa cặp mắt hoàng kim, một tia chớp nhỏ ngoằn ngoèo màu vàng từ trong bầu trời xa xôi giáng xuống, đánh vào Chủ Thần thứ mười bốn trên Cửu U tế đàn. Đám yêu ma chỉ cảm thấy từ hướng Cửu U tế đàn bộc phát ra một trận ánh sáng vàng chói mắt, sau đó không còn thấy bóng dáng của Chủ Thần thứ mười bốn.
Tại thời không nguyên địa.
Sau khi một tia chớp màu vàng lướt qua, trong hư vô gần vực sâu bóng tối bỗng hiện ra thân hình của Chủ Thần thứ mười bốn. Phía trên vực sâu là mười hai bóng đen to lớn đứng sừng sững. So sánh với những bóng đen Chủ Thần to lớn này, Chủ Thần thứ mười bốn cao trăm trượng lại nhỏ bé giống như con kiến đứng dưới chân loài người vậy.
"Ầm!"
"Ầm ầm!"
Tiếng vang trầm to lớn vang lên từ hư ảnh đầu tiên bên trái kéo dài đến hư ảnh ngoài cùng bên phải. Một hồi lâu sau, từng cặp mắt lạnh giá vô tình mở ra, từ trên cao nhìn xuống thân thể Chủ Thần thứ mười bốn. Khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn mặc dù rất mạng mẽ, nhưng so với khí tức của những bóng đen Chủ Thần này lại tỏ ra nhỏ yếu.
- Gào!
Nhìn về phía mười hai Hắc Ám Chủ Thần, Chủ Thần thứ mười bốn phát ra một tiếng gầm bất mãn. Cáo bóng của mười hai hư ảnh Chủ Thần chiếu xuống đan xen vào nhau trong hư không, vừa lúc bao phủ lấy Chủ Thần thứ mười bốn.
Sau khi Chủ Thần thứ mười bốn gầm lên, tiếp theo lại là một sự trầm mặc. Một lúc sau, từ Chủ Thần đầu tiên bên trái trở đi, những luồng sóng ý thức mạnh mẽ bắt đầu qua lại trao đổi phía trên vực sâu.
Cuối cùng chỉ còn lại hư ảnh Chủ Thần thứ ba bên tay trái dùng ý thức trao đổi với Chủ Thần thứ mười bốn, những Chủ Thần khác thì ở một bên quan sát, trầm mặc không nói. Một vị Linh Hồn Chi Chủ và một vị Chủ Thần thứ mười bốn bị bình hành ảnh hưởng, còn chưa thành lập quốc độ của mình, hai người bắt đầu tiến hành bàn bạc giao dịch mới trong khoảng hư không này.
Một lúc sau, Chủ Thần thứ mười bốn dường như đã nhận được trả lời hài lòng, nhìn vào Linh Hồn Chi Chủ gật đầu một cái. Trong hư không, hai luồng sóng ý thức cuối cùng trao đổi cũng dừng lại.
"Đùng!"
Lại một tia chớp đánh vào trên người Chủ Thần thứ mười bốn. Một khắc sau, Chủ Thần thứ mười bốn đã biến mất khỏi thời không nguyên địa, trong nháy mắt lại xuất hiện trên vùng trời Cửu U tế đàn.
Chung quanh Cửu U tế đàn, Cửu U ma thần và ma thần cổ xưa đông nghịt vẫn đang quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích. Ánh mắt Chủ Thần thứ mười bốn quét một vòng qua mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, dường như đang chờ đợi điều gì.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH):tungxen:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.