- Ta tới tìm hắn, đồng thời cũng thuận tiện hỏi thăm các ngươi một chút tin tức kỹ càng. Tâm Ma liếc nhìn thân thể Đệ Tam phân thần một cái, sau đó tự nhiên ngồi xuống đối diện với Đệ Tam phân thần: - Các ngươi cũng đến đây đi! Mọi người cũng không cho rằng hắn ngang ngược, liền sải bước qua, vây quanh thân thể Kiếm Thần ngồi xuống thành một vòng. "Vù!" Gió nhẹ thổi qua khoảng trống giữa mọi người. Hai bên tóc mai Đệ Tam phân thần theo gió phất phơ, trên khuôn mặt như bạch ngọc lại hiện vẻ đờ đẫn, không có chút khí tức loài người nào. - Còn bao lâu nữa hắn mới tỉnh lại? Tâm Ma hít một hơi, nhìn Đệ Tam phân thần, nói thẳng vào vấn đề. - Không rõ, nhưng chắc là còn khoảng năm mươi năm đến một trăm năm. Thánh Giả đáp. - Trong khoảng thời gian này thần thức của hắn trở về nhiều hơn, cũng nhanh hơn. Theo lý trong vòng hai ba mươi năm có thể thần thức của hắn sẽ trở về toàn bộ. Dù sao lần này hắn cũng không phải là bế quan để gia tăng công lực, chỉ đơn giản là lĩnh hội nhân sinh và những tổn thương khác nhau mà thôi. Cổ Vu nối tiếp câu chuyện, đôi môi nhăn nheo mấp máy nói. - Tộc nhân lúc trước tiến vào Ma Giới với ngươi, hiện giờ thế nào rồi? Một giọng nói đột nhiên chen vào. Tâm Ma nhướng mày, quay đầu nhìn lại theo tiếng, trông thấy trong bóng tối của Kiếm các có một tên nam tử gầy gò mặc một bộ áo bào xanh cũ kỹ đang chậm rãi đi ra. Khi y từ trong bóng tối bước ra, xuất hiện trong tầm mắt Tâm Ma là một khuôn mặt tang thương. - Huỳnh Hoặc? Tâm Ma kinh ngạc nói, suy nghĩ một chút, lại thêm vào một câu: - Sao ngươi cũng ở đây? Bên trong Kiếm các cũng không phải chỉ có Huỳnh Hoặc. Tâm Ma vốn cho rằng bọn họ đều là võ giả tu luyện tại Thái Cổ, tự nguyện ở lại Kiếm các để bảo vệ thân thể của Kiếm Thần, do đó lúc đầu cũng không để ý lắm. - Là ta. Mái tóc dài của Huỳnh Hoặc phất phơ, bước dài đi tới, ngồi vào chỗ của mình bên cạnh Cổ Vu, đối diện với Tâm Ma. Ban đầu sau khi cùng trưởng lão Bắc Hải đến Kiếm các không lâu, đám trưởng lão Bắc Hải đã rời đi, còn Huỳnh Hoặc vẫn ở lại. Dưới thỉnh cầu của Phượng Phi, y đành nhận lấy quyền điều khiển Ám Các do Phong Vân Vô Kỵ lập nên. Đồng thời bởi vì ý thức của Phong Vân Vô Kỵ phân hóa, Thánh điện cũng thiếu hụt người quản lý, Huỳnh Hoặc liền dùng thân phận chưởng khống giả Thánh điện tiền nhiệm, tạm thời nhận lấy quyền quản lý Thánh điện, thay mặt chỉ đạo công việc của Thái Cổ. - Kế hoạch kia của Vô Kỵ, tiến hành thế nào rồi? Những tộc nhân kia của chúng ta bây giờ ra sao? Có khỏe không? Ánh mắt Huỳnh Hoặc lấp lánh hỏi. Đối diện với ánh mắt bức người của Huỳnh Hoặc, trong lòng Tâm Ma đột nhiên khựng lại, chỉ cảm thấy ánh mắt kia rất chói lòa, bất giác quay đầu đi, có phần vội vã nói: - Cũng tốt… Cuối cùng hắn thêm vào một câu: - Kế hoạch ban đầu ta vẫn đang thực hiện, đã có chút hiệu quả. Mọi người đều im lặng. Ý nghĩa của hai chữ "cũng tốt" bọn họ đều hiểu được. Ánh mắt Huỳnh Hoặc trở nên ảm đạm, kết quả này đã sớm nằm trong dự liệu của y, chỉ là vẫn không nhịn được hỏi ra. - Còn lại bao nhiêu người? Huỳnh Hoặc cúi thấp đầu, nói thật nhỏ. Tâm Ma trầm mặc, một lúc sau mới nói: - Một nửa. - Ai! Cổ Vu và Thánh Giả đều thở dài một tiếng, nhìn lên bầu trời mênh mông phía xa, có chút xuất thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì. - Chủ Thần thứ mười bốn đã sống lại. Tâm Ma nói. - Chúng ta biết… - Các ngươi còn nắm chắc được bao nhiêu, hay là nói còn bao nhiêu hi vọng? - Chỉ cần có một chút hi vọng thì vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu. - Nếu như Đệ Tam và ba Chí Tôn khác không thể tỉnh lại, Thái Cổ bị tiêu diệt, ta sẽ quy thuận ma tộc, nhất thống Ma Giới. - A! Một tiếng kinh hô vang lên, Phượng Phi đột nhiên giật mình. Mái tóc dài dao động, dưới những sợi tóc đen nhánh bóng loáng hiện ra khuôn mặt xinh đẹp, không dám tin nhìn Tâm Ma: - Sao ngươi có thể làm như vậy? Tại khoảnh khắc này, Phượng Phi gần như không dám tin người trước mắt chính là cùng một thể với người mình yêu. - Hắn đã quá mạnh. Lúc vừa mới hàng lâm, ta còn không có cơ hội phản kháng đã bị hắn lưu lại dấu ấn. Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp cũng chỉ một chiêu đã bị thương nặng. Tâm Ma nhớ tới cuộc gặp mặt với Lộ Tây Pháp trước đây không lâu. Lúc đó Lộ Tây Pháp có mấy lần đứng lên lại ngồi xuống. Hắn không tham dự vào cuộc chiến "huyết tinh song quân vương" này, Tâm Ma tuyệt đối không tin nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy. Cũng chỉ ở trong Chúng Ma điện, hắn mới có thể áp chế thương thế, đồng thời mượn năng lực cường đại của Chúng Ma điện để chữa thương. - Đế Thích Thiên đã chết, bộ tộc thủ hộ đã chết, nhìn khắp Thái Cổ, còn ai có thể ngăn được Chủ Thần thứ mười bốn? Tâm Ma kéo chiếc mũ trùm đầu, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, sợi tóc chiết xạ ra ánh sáng nhu hòa, lạnh lùng liếc nhìn Phượng Phi một cái, nói: - Liên hệ giữa ta và Đệ Tam phân thần chỉ dừng lại ở kế hoạch kia. Ta vốn là mặt đen tối trong tâm linh của hắn, vốn thuộc về hắc ám. Ma Giới chính là nơi tốt nhất thuộc về ta. Ta không dẫn theo đại quân tấn công Thái Cổ đã là tận tình tận nghĩa, ngươi còn trông cậy vào bản tọa làm gì? Khí tức chung quanh khựng lại. Mọi người đột nhiên có cảm giác như không thở nổi. Tình hình của Thái Cổ sớm đã rất nguy cấp, mặc dù hiểu được điểm này nhưng tất cả mọi người đều cố gắng tránh đề cập đến. Mà hôm nay, lời nói của Tâm Ma lại giống như một thanh dao phá tan lớp giấy che phủ kia, lộ ra hiện thực đầy máu bên dưới. - Đáng tiếc, các ngươi không thể giữ Chủ Thần thứ mười bốn lại, hơn nữa còn để hắn trốn mất… Bây giờ không người nào biết hắn ở đâu. Một khi chữa thương xong, còn ai có thể ngăn cản hắn? Giọng nói của Tâm Ma như một thanh dao lạnh theo cơn gió thổi qua cắt vào trái tim mọi người: - Hơn nữa… không thể không nói một chút, trong truyền thuyết Chủ Thần thứ mười bốn còn có một quân đoàn Cửu U Ma Thần do hắn dùng thần lực tạo nên. Trong quân đoàn này, dù là kẻ yếu nhất cũng vượt qua cao thủ cấp Thiên Ma Thần của Ma Giới. Nếu như một đấu một, toàn bộ đại lục ngoại trừ ta, Lộ Tây Pháp, An Đức Liệt mới nổi và những vương triều đại đế kia, có lẽ không ai có thể vượt qua được những Cửu U Ma Thần này. Ta vốn cho rằng những thứ này chỉ là tin đồn… nhưng bây giờ xem ra, tất cả đều là sự thật. Các ngươi… còn có gì để chống lại? Ngay cả người tâm tính trầm ổn, Thái sơn đè xuống mà mặt không đổi sắc như Thánh Giả, nghe vậy cũng chấn động. Bàn tay khô quắt của Cổ Vu khoanh trước ngực run rẩy, phát ra thanh âm khô cằn. - Chúng ta… ta còn có một cuốn Mạt Nhật Tế Điển, có thể kêu gọi ra một quân đoàn tử vong. Giọng nói của Cổ Vu cực kỳ trầm thấp: - Ai… ta đã quá già rồi, cũng đã sống đủ rồi. Bất luận như thế nào ta cũng sẽ không rời khỏi Thái Cổ. Cho dù kết quả cuôc chiến tương lai ra tao, hãy để Cửu Nghi Vu tộc chúng ta trầm luân cùng Thái Cổ. Thánh Giả thở dài một tiếng, cũng từ trong ngực lấy ra Thập Phương Câu Diệt đen nhánh thâm trầm: - Tại cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, pháp tu chúng ta đã dựa theo lời tiên đoán lựa chọn trốn tránh. Mặc dù thỉnh thoảng an cư tại một góc vũ trụ, nhưng trong lòng chúng ta vẫn luôn có sự hổ thẹn và tiếc nuối sâu đậm. Điều duy nhất có thể an ủi là lời tiên đoán của sư tôn, Thái Cổ sẽ không bị trầm luân, loài người sẽ không bị hủy diệt. Nhưng lần này sư tôn cũng đã bỏ mình, lại không có bất kỳ lời tiên đoán và an ủi nào. Dù thế nào… lần này chúng ta cũng sẽ không rời đi. Vũ trụ… cuối cùng vẫn không phải là nhà của chúng ta, chỉ có nơi này mới là gốc rễ vĩnh cửu. Sống cũng được, chết cũng được, chỉ hi vọng lúc chúng ta chết đi sẽ không còn gì tiếc nuối. - Thanh Thập Phương Câu Diệt này là do sư tôn truyền lại. Lúc ấy sư tôn thi triển Thập Phương diệt pháp, trời đất đều bị diệt. Thanh thần khí này có thể hoàn toàn tiêu diệt bất kỳ một không gian bình thường nào, cũng có thể hủy diệt tất cả kẻ địch trong hư không mười vạn dặm. Nếu như quân đoàn Cửu U Ma Thần hàng lâm Thái Cổ, lão phu sẽ mang theo thanh thần khí do sư tôn truyền lại này, sống chết cùng nó. Giọng nói của Cổ Vu và Thánh Giả đều rất bình tĩnh, trong ánh mắt kia mang theo một sự lạnh nhạt như nhìn thấu tất cả. Nhưng ánh mắt lạnh nhạt này lại giống như một chiếc chùy nặng gõ vào nơi yếu ớt nhất trong lòng Tâm Ma, phát ra thanh âm rung động trong linh hồn. Trầm mặc hồi lâu, Tâm Ma ngẩng đầu lên, giống như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: - Bất luận như thế nào, nếu Tứ Tượng đại trận không thể khởi động thành công, không có cao thủ đối phó với Chủ Thần thứ mười bốn, Thái Cổ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. - Ta cũng không muốn đả kích các ngươi, chỉ là sự thật như thế mà thôi… Sau lần này ta sẽ không trở về Thái Cổ nữa. Tâm Ma lộ ra vẻ suy nghĩ: - Không lâu nữa ta sẽ có một trận quyết chiến với An Đức Liệt. Trận chiến này sẽ quyết định quyền thống trị Ma Giới. An Đức Liệt… không phải là đối thủ của ta. Trong cuộc chiến thần ma tương lai, nếu như các ngươi có thể giữ Chủ Thần thứ mười bốn lại Thái Cổ, cho dù Thái Cổ bị diệt, Ma Giới do ta thống trị nhất định sẽ không quấy nhiễu những không gian loài người khác quá nhiều. Nếu như các ngươi làm được, trong khả năng của mình, ta sẽ nghĩ cách truyền bá võ học của Thái Cổ đến những không gian loài người khác. Nói xong những lời này, Tâm Ma cũng cảm thấy mê mang. Chủ Thần sẽ không tự mình thống trị sinh vật Ma Giới, bọn họ đã định sẵn vĩnh viễn là cao cao tại thượng. Sau khi đánh bại An Đức Liệt, hắn nhất định sẽ thành chủ nhân Ma Giới. Một chủ nhân Ma Giới, lại trợ giúp cho mầm mống của thức ăn và kẻ địch của mình trưởng thành, đây không phải là chuyện điên rồ sao? "Có lẽ ta thật sự đã điên rồi." - Tâm Ma nghĩ thầm, nhưng đối với lời hứa của mình hắn không hề cảm thấy hối hận. - Như vậy cũng được. Nếu như… chuyện thật sự phát triển đến mức đó, ngươi làm như vậy cũng xem như đã cố hết sức rồi. Chúng ta cũng không đòi hỏi nữa. Thánh Giả nói. Tất cả mọi người đều hiểu được, cho dù Tâm Ma trở thành chủ nhân Ma Giới, chỉ huy vô số yêu ma, nhưng cũng không phải tất cả mọi chuyện đều do hắn định đoạt. Ít nhất phía trên hắn còn có Hắc Ám chư thần. Chư thần tuyệt đối sẽ không cho phép hắn làm quá mức, sáng tạo ra vô số không gian Thái Cổ khác. Một khi ảnh hưởng đến việc thu thập lực lượng tín ngưỡng, nhất định sẽ dẫn đến Chủ Thần trực tiếp can thiệp. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net - Hôm nay ta tới đây, một lại là xem xét tình hình khôi phục của Đệ Tam, để xem lúc cửu tinh liên châu ta nên hành động như thế nào, thứ hai… là vì một vấn đề khác. Bây giờ ta muốn biết tình hình chữa thương của Chủ Thần thứ mười bốn, mà chuyện này lại cần sự trợ giúp của các ngươi. Hãy nói cho ta biết tình huống trận chiến ngày đó tại Ma vực. Mọi người nhìn nhau, cuối cùng lại do Thánh Giả kể lại tình hình ngày đó. Bởi vì pháp võ tranh đấu, Thánh Giả có hiểu biết rất sâu về võ giả, nhưng dù sao cũng không phải là một võ giả. Sau đó Huỳnh Hoặc lấy góc độ của một võ giả, giải thích lại những lời Thánh Giả nói. Thấy vẻ mặt của Tâm Ma trịnh trọng, Cổ Vu lại dứt khoát dùng góc độ của vu tộc, bổ sung một mặt khác của trận chiến mà y nhìn thấy. Sau khi nói xong, ly trà Long Tĩnh trong tay Cổ Vu đã sớm nguột ngắt, khí trời cũng càng tối hơn. - Các ngươi khẳng định, ngày đó Đế Thích Thiên thật sự đã nói có thể tranh thủ một trăm năm mươi năm sao? Sau khi mọi người nói xong, Tâm Ma vẫn luôn im lặng đột nhiên lớn tiếng hỏi, vẻ mặt cực kỳ nặng nề. Trong lòng mọi người nhất thời có cảm giác không ổn. - Sao vậy? Cổ Vu hỏi lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]