- Ha ha ha…
Khi bầu không khí đang torng lúc khẩn trương nhất, Chiến Đế lại đột nhiên ngẩng đầu cười ha hả, cười phi thường vui vẻ, giống như vừa dỡ xuống một gánh nặng trong lòng.
Phong Vân Vô Kỵ căn bản không nghĩ đến, một vương giả ngang ngược, bá đạo lãnh khốc, lại có một nụ cười rạng rỡ như vậy.
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng hắn cũng không lên tiếng, chỉ chậm rãi chờ đợi Chiến Đế trả lời.
Phản ứng của Phong Vân Vô Kỵ in vào trong mắt Chiến Đế, rốt cuộc cũng khiến cho tiếng cười của hắn dừng lại. Vẻ mặt Chiến Đế nghiêm túc, tay áo mở ra, dấy lên một cơn gió, trầm giọng nói:
- Lui ra!
Một câu nói ra, chung quanh Chiến Đế hành cung, đông đảo Chiến tộc lập tức như tia chớp lui về phía sau ngàn dặm, tạo thanh một mảnh đất trống chung quanh Chiến Đế hành cung. Giữa trường chỉ còn lại hai người Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế, ngay cả đệ nhất chiến tướng tại phụ cận Chiến Đế hành cung và Chiến Ma đang ẩn tàng bên trong cũng về phía sau. Xa xa, những tộc nhân Vu tộc không biết từ lúc nào đã được Chiến tộc lặng lẽ đưa đi.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, đây không giống như là lui bước hay là mệnh lệnh, mà lại giống như đạt thành một sự ăn ý nào đó cực kỳ trọng yếu. Ánh mắt của hắn nhanh chóng đảo qua trên người tất cả Chiến tộc, lại không hề phát hiện tâm tình đối địch, trái lại, từ trên người bọn họ, hắn cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thang-chi-hau/1451092/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.