Trong bóng đen nghiêng nghiêng của Kiếm các, Phá Ma đang chuẩn bị chạy đến sau núi bỗng nhiên cứng đờ, chậm rãi xoay người lại.
Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng trên đầu Thái Cổ Ma Viên to lớn, tay áo vung lên. Những Hoàng Kim giáp sĩ chung quanh liền khom người, sau đó không một tiếng động thối lui, tiếp tục thực hiện chức trách của mình.
- Chủ nhân…
Phá Ma vẻ mặt lúng túng, lắp bắp trả lời.
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt hờ hững, từ trên cao nhìn xuống Phá Ma, lạnh lùng nói:
- Phá Ma! Chẳng lẽ ngươi thấy nội lực của ta đã mất hết, không còn gây ra uy hiếp, cho nên muốn nhân cơ hội này rời khỏi sao?
- Không! Không phải…
Phá Ma vội vã tranh biện, vẻ mặt lo lắng, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh.
Trên thực tế, Phá Ma vốn có chủ ý này, nhưng hắn tự nhiên sẽ không thừa nhận. Phong Vân Vô Kỵ đã mất hết nội lực, không ngờ còn có thể hàng phục được đại ma vật này, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phá Ma. Đại kế chân bôi mỡ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, bỗng nhiên lại hóa thành bọt nước.
- Ta nói rồi, không nên có ý phản bội ta, cho dù nội lực của ta đã mất hết…
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói.
Phá Ma cúi đầu xuống, dưới mái tóc dài, đôi mắt hiện lên hung quang, nhưng trong lòng lại do dự. Đêm đó Phong Vân Vô Kỵ ngủ một đêm trên đỉnh Kiếm các, Phá Ma dễ dàng từ trong bóng tối bên dưới chân núi quan sát phía trên.
Phong Vân Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thang-chi-hau/1451079/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.