-Kiếm Thần, không ngờ lại gặp chúng ta nhanh như vậy phải không? Ha ha… Một nam tử trẻ tuổi anh tuấn đứng ở hàng đầu cười nói với Phong Vân Vô Kỵ. Phía sau hắn còn có hai gã nam tử trẻ tuổi sắc mặt lạnh lùng khác. Chính là đệ tử kiệt xuất thế hệ mới của Chiến tộc, Chiến tộc tam kiệt: Chiến Hà, Chiến Viêm, Chiến Tuyệt. - Thả bọn họ ra! Bằng không, các ngươi sẽ chết! Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, tay phải nắm chặt Đệ Ngũ Kiếm Đảm. Tiếng cười của ba người liền im bặt. Tên nam tử trẻ tuổi đứng trước nhất là Chiến Tuyệt liền đưa một ngón tay chỉ vào những đệ tử Chiến tộc động đảo phía sau, mở miệng nói: - Muốn giết chúng ta? Hừ! Ngươi không nhìn thấy sao? Đánh bại bọn họ rồi hãy nói! - Tại Đao vực, nhiều cao thủ Thần cấp như vậy cũng không thể vây khốn ta. Ngươi cho rằng các ngươi có thể sao? Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói. Đệ Ngũ Kiếm Đảm tay phải đã dựng thẳng lên, một cỗ kiếm khí mờ mịt từ bên trong thân kiếm bắn ra ngoài mấy trượng. - Bó tay chịu trói, chúng ta sẽ thả đệ tử của ngươi đi! Một tên Chiến tộc trẻ tuổi khác đột nhiên lên tiếng. - Ngươi cho rằng ta sẽ ngu xuẩn như vậy sao? Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên Chiến tộc trẻ tuổi vừa lên tiếng, chính là Chiến Viêm. - Điều này không phải do ngươi quyết định! Ngươi hãy suy nghĩ kỹ một chút! Chiến Viêm vừa dứt lời, chiến đao trong tay liền giơ ngang, gác lên cổ Trì Thương. Hai người Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên đều bị phong bế huyệt đạo, không thể cử động, nhưng bọn họ đều nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, ý tứ trong mắt biểu lộ rõ ràng: sư tôn không cần lo cho chúng con. Phong Vân Vô Kỵ nắm chặt Đệ Ngũ Kiếm Đảm, đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, phát ra thanh âm răng rắc: - Đây xem như là uy hiếp sao? Nếu như nói có thứ gì khiến cho Phong Vân Vô Kỵ khó chịu nhất, đó là bị người ta uy hiếp. Thế nhưng đệ tử đang nằm trong tay đối phương, khiến cho hắn không khỏi có chút bó chân bó tay. Chúng Chiến tộc đều yên lặng. Phong Vân Vô Kỵ có thể từ trong tay Chiến Đế chạy thoát, đối với bọn họ vốn xem Chiến Đế như là thần linh, điều này gần như là không thể tưởng tượng, cũng đã nói lên thực lực của Phong Vân Vô Kỵ. Hôm nay Chiến Đế không có ở đây, bọn họ ít nhiều cũng có chút lo lắng. Ngay khi bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, một gã nam tử trung niên mặc áo bào trắng, dưới cằm có ba chòm râu đen, mặt trắng như ngọc, trên người toát ra một cỗ khí tức nho nhã từ trong đám người kia bước ra, đối mặt với Phong Vân Vô Kỵ, khẽ vái chào, sau đó cao giọng nói: - Kiếm Thần! Đế quân của chúng ta có lời, mời ngươi hãy đi theo chúng ta! Tại hạ cũng không muốn động thủ với Kiếm Thần! Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ co rút lại, trong mắt phát ra một luồng sát khí. Phía sau nam tử trung niên kia, những Chiến tộc đi theo liền bước lên phía trước, bảo hộ trước người. - Ha ha ha… Tên kia nam tử trung niên bỗng nhiên phất phất tay, cười nói: - Lui xuống hết đi! Kiếm Thần hiện tại đã là ngoài mạnh trong yếu, thực lực còn không đến một phần mười bình thường đâu. Mọi người đều ngạc nhiên. Phong Vân Vô Kỵ trong đầu càng chấn động, thân thể lung lay như muốn ngã. Mặc dù hắn đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn không thể giấu được con mắt của người kia. Người này vẫn ẩn thân trong đám đệ tử Chiến tộc, dùng Chiến tộc tam kiệt thu hút sự chú ý của mình, tâm kế thật sự khiến người ta sợ hãi. Tây Môn Hoán Nhiên và Trì Thương nghe được những lời này đều kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ yên lặng không nói gì, nhưng thần thái của hắn hiển nhiên đã biểu lộ hư thực. Bất kể là lúc trước dùng ý niệm mô phỏng Ma Luyện Tông, hay là sau đó lại dùng ý niệm mô phỏng Chiến Đế, đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, mỗi lần đều tiêu hao rất nhiều chân khí. Ý niệm mô phỏng rất có lợi nhưng nó cũng có hại, giống như khi mô phỏng Ma Luyện Tông, bởi vì bản thân Ma Luyện Tông lúc đó đã bị trọng thương, ý niệm lại mô phỏng đến cả trạng thái thân thể của hắn, cho nên ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng bị thương. Lúc này, đúng như lời nam tử trung niên kia nói, Phong Vân Vô Kỵ căn bản không thể phát huy đến một phần mười thực lực bình thường. Cho dù cảnh giới cường đại, nhưng không có chân khí duy trì, cũng rất khó phát huy được toàn bộ uy lực. - Cho dù ta chỉ có thể phát huy một phần mười thực lực, cũng đủ để đối phó các ngươi. Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu, mái tóc dài từ trên trán rũ xuống, kéo theo Đệ Ngũ Kiếm Đảm, từng bước một đi về hướng Chiến tộc đối diện. Sau khi bước ra ba bước, trên người hắn liền phát ra một cỗ khí thế lẫm liệt, còn mạnh hơn cả khí thế do Chiến tộc đối diện phát ra. Một bên là một người, một bên là cả một đám người đông đảo, nhưng khí thế của hai bên lại gần như đạt đến trang thái cân bằng. "Cộp!" Phong Vân Vô Kỵ lại bước lên một bước. Chỉ một bước này, khí thế trên người hắn đã như kinh đào hãi lãng tràn về hướng đệ tử Chiến tộc đối diện. "A!" Một trận kinh hô vang lên. Vô số Chiến tộc đồng thời nhắm mắt lại, thân thể loạng choạng thối lui về phía sau. Giữa trường chỉ còn lại tên nam tử trung niên có ba chòm râu kia vẫn đứng sừng sững bất động, nhưng y bào cũng không ngừng bay phần phật, trong mắt rõ ràng lộ ra vẻ khiếp sợ. Theo như hắn dự liệu, loại khí thế này hẳn là chỉ có Chiến tộc mới có thể phát ra. Ngay khoảng khắc đám người Chiến tộc nhắm mắt lại, đồng thời lui về phía sau, thân hình Phong Vân Vô Kỵ đã di động như tia chớp, mang theo vô số ảo ảnh, biến mất trong không khí. Chiến tộc tam kiệt trong lòng khẽ động, lập tức trở tay chém ra một đao. Thế nhưng khi đao thế vừa chém ra phân nửa, chân khí trong cơ thể bọn họ lập tức bị kìm hãm, Đàn Trung huyệt nơi ngực gần như đồng thời đều bị điểm trúng. Chân khí bị vướng lại trong ngực, không thể truyền đến chiến đao trong tay, khiến cho một đao này không những không thể chém ra, trái lại còn khiến cho chân khí phản phệ. Ba người lập tức phun ra một ngụm máu tươi, tay buông lỏng ra. Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên lập tức đã thất tung. - Kiếm Thần mời lưu lại! Tên chiến tướng kia sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc, trường bào vũ động, thân hình nhoáng lên, lập tức chém một đao về hướng một thân ảnh mơ hồ cách đó mấy chục trượng… Mang theo hai người bên hông, tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ không khỏi bị ảnh hưởng. Một đạo đao khí vô cùng lạnh lẽo chém đến trước mặt. Đao khí còn chưa đến gần, không khí quanh người đã như bị thổi bay, khiến cho kẻ khác hít thở khó khăn. Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ đang phân vân nên buông hai người Trì Thương xuống xuất thủ nghênh địch hay là mạnh mẽ chịu một đao, trên trời cao đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn: - Kẻ nào dám thương tổn huynh đệ của ta! Một bóng người màu xanh tay áo phất phơ, từ không trung lao xuống như tia chớp, còn đang ở không trung đã phát ra một chưởng. Một luồng kình khí màu xanh như thủy triều từ không trung tràn xuống. Luồng chưởng phong kinh người còn chưa đến gần, áp lực của gió sinh ra đã khiến cho chúng đệ tử Chiến tộc đột nhiên cảm thấy trên đầu như bị một dãy núi lớn đè nặng, khớp xương toàn thân đều rung chuyển. Tất cả trong lòng hoảng hốt, lập tức quát lên, đồng thời xuất đao. Thế nhưng khi chân khí tràn đến ngực, lại bị một chân khí cỗ cường đại từ phía trên ép trở về đan điền… Lần này, tất cả Chiến tộc đều sợ hãi đến mặt không còn chút máu. Tên chiến tướng kia nhìn thấy cũng biến sắc, không tiếp tục công kích Phong Vân Vô Kỵ, đao thế liền xoay chuyển quét về hướng luồng chưởng phong khí thế kinh người tại không trung. "Ầm!" Một tiếng nổ như núi lở đất rung vang lên. Chưởng phong ép xuống, mặt đất trong chu vi mấy trăm trượng toàn bộ đều sụp xuống, bụi đất bốc lên cao trăm trượng. Những đệ tử Chiến tộc trong phạm vi này đều kêu lên thảm thiết, bị một cỗ áp lực không gì sánh được cuốn lên, như những người nộm bắn ra bên ngoài. Tên chiến tướng kia sau khi chém ra một đao, đao khí hùng hậu cũng bị kia dòng thủy triều màu xanh từ không trung ép thành bột phấn, sau đó kình khí còn trực tiếp đánh vào người hắn. Giống như bị sao băng đâm trúng, tên chiến tướng kia liền kêu thảm một tiếng, trong miệng phun máu tươi, thân thể vẽ nên một vòng cung thật dài tại không trung, bắn ra bên ngoài… Từng thanh âm áo bào vũ động vang lên. Một bóng xanh xuyên qua bụi mù dày đặc, chậm rãi đáp xuống mặt đất, không thèm nhìn đến những đệ tử Chiến tộc phía sau. Phong Vân Vô Kỵ lập tức giải khai huyệt đạo của hai người Trì Thương, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nam tử áo xanh vừa mới ra tay tương trợ. Một loại cảm giác vô cùng quen thuộc dâng lên trong lòng hắn, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra. Khóe miệng của nam tử áo xanh kia nhếch lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên, đứng ở trước bụi mù lẳng lặng nhìn Phong Vân Vô Kỵ. - Thế nào? Không nhận ra ta sao? Nam tử kia cười nói. Dưới tay áo bào rộng thùng thình, hai bàn tay trắng nõn vươn ra, che hai chòm râu trên môi lại, cười ha hả nói: - Nhìn lại thử xem! Phong Vân Vô Kỵ trong ngực giãn ra, cặp mắt mở thật to, miệng há ra, ngón trỏ tay phải chỉ vào nam tử áo xanh kia: - Ngươi… ngươi… ngươi là Triệu Vô Cực! Triệu huynh! - Ha ha ha… Còn không phải là ta sao? Vô Kỵ huynh, đã lâu không gặp, thật sự là nhớ huynh muốn chết! Nói xong, Triệu Vô Cực liền dang tay ra, bước nhanh đến. Phong Vân Vô Kỵ cũng có vẻ phi thường kích động, bước nhanh lên phía trước. Hai người đều cười lớn, ôm chặt lấy nhau. Một loại cảm giác như nhìn thấy thân nhân khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy ấm áp không gì sánh được. - Đã lâu rồi… mấy chục vạn năm rồi… Phong Vân Vô Kỵ dùng sức vỗ vỗ vào lưng Triệu Vô Cực. - Đúng vậy! Triệu Vô Cực cũng còn dùng cả nắm tay đấm vào lưng, vẻ mặt cũng thổn thức: - Ta vốn cho rằng một ngàn năm là đủ rồi, nhưng Thương Khung bí kíp… quả nhiên là thâm ảo, cho đến bây giờ ta mới xem như sở thành… Ta vừa xuất quan liền tìm ngươi khắp nơi, chỉ sợ ngươi đã bị mãnh thú Thái Cổ nào đó nuốt mất rồi… Nói đến đây, Triệu Vô Cực lại cười ha hả: - Còn nhớ chúng ta gặp nhau như thế nào không? - Làm sao có thể không nhớ? Hai người liền buông tay ra, nắm tay nhìn nhau, vành mắt đều ướt át. Đọc Truyện Online Tại truyentop.net Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, Độc Cô và Tây Môn giống như tay trái và tay phải, là trợ lực quan trọng. Tây Môn là bằng hữu, Độc Cô là bằng hữu cũng là trưởng giả khiến cho người khác tôn kính, nhưng chân chính có thể xưng huynh gọi đệ cũng chỉ có Triệu Vô Cực. Chân chính mà nói, người dẫn đường cho Phong Vân Vô Kỵ sau khi tiến vào Thái Cổ chính là Triệu Vô Cực chứ không phải vị Tiếp Dẫn sứ Kiếm Si lão nhân kia. Đối với Triệu Vô Cực trời sinh tính tản mạn, căn bản rất ít khi giao lưu với người khác, hầu hết thời gian đều là lưu lạc tại Thái Cổ, hoặc là cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau, chân chính tương giao cũng chỉ có một người là Phong Vân Vô Kỵ. Trong lòng Triệu Vô Cực, Phong Vân Vô Kỵ cũng chiếm một địa vị rất quan trọng. - Thương Khung bí kíp mà ta nhờ người đưa cho ngươi, ngươi hẳn là đã nhận được rồi phải không? - Chính bởi vì Thương Khung bí kíp mà ngươi tặng, cho nên khi ta vừa xuất quan thì lại phải bế quan lần nữa. Lần bế quan này dài đến mấy chục vạn năm… Nhớ lại năm đó ngươi còn bị những yêu thú kia đuổi chạy tán loạn, thế mà hôm nay đã là chủ nhân của Kiếm vực, một phương chư hầu địa vị ngang với bốn vực còn lại… Ai! Nhân sinh thật sự là vô thường, không ai ngờ được tương lai sẽ phát sinh chuyện gì. - Đúng vậy! Phong Vân Vô Kỵ cũng cảm thán: - Đúng như lời ngươi nói! Năm đó chỉ cần một con phi cầm cũng có thể khiến cho ta chạy thục mạng. Lúc đó ta vừa mới phi thăng, tất cả mộng tưởng đều tan biến, trong lòng vô cùng mê man, cũng không biết mình nên làm gì… Thế sự quả nhiên biến hóa vô thường. - Ừm! Hôm nay có thể gặp mặt lần nữa, hai huynh đệ ta phải uống thỏa thích một phen, không say không thôi… Phong Vân Vô Kỵ cười nói: - Ngươi thích uống rượu từ lúc nào thế? Hơn nữa ở đây đào đâu ra rượu cho ngươi uống… À! Mấy chục vạn năm không gặp, ngươi rốt cuộc cũng đặt chân vào Thần cấp, thật là không thể tưởng được. Võ học của Chí Tôn quả nhiên không tầm thường… Có điều, trước tiên hãy giải quyết những dư nghiệt Chiến tộc này, sau đó ta và ngươi sẽ nói tiếp. Triệu Vô Cực sửng sốt, lập tức khôi phục tinh thần lại, tay áo vung lên, hừ lạnh một tiếng, chậm rãi xoay người lại…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]