Đêm, sương mù man mác, bóng tối bao trùm trong thiên địa. Những dãy núi nhấp nhô được che phủ bên dưới bóng đêm, chỉ lộ ra những đỉnh núi lởm chởm như ẩn như hiện.
Gió mạnh thét gào như tiếng người đang khóc. Trong bóng đêm tĩnh mịch, từ xa xa vang lên tiếng đá vụn từ trên đỉnh núi rơi xuống đập vào sườn núi.
Tại nơi sương mù dày đặc nhất, vài đống lửa thật lớn bốc lên cao mười trượng. Ngọn lửa nhảy múa trong bóng đêm, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trong phạm vi trăm trượng.
Từng ngọn lửa phân bố từ cao đến thấp, số lượng không dưới một trăm. Trong ánh lửa chiếu rọi, phác họa ra hình dáng một ngọn núi cao mấy ngàn trượng.
Bên cạnh những đống lửa thấp thoáng những bóng người mờ ảo, chính là đoàn người của Phong Vân Vô Kỵ. Sau khi tu luyện võ công, người cũng không còn cảm thấy lạnh; nhưng trên thực tế, hầu hết loài người đều có thói quen đốt lên một đống lửa trại vào buổi tối. Không phải dùng để sưởi ấm, thuần túy chỉ là một loại tập quán mà thôi.
Tại nơi cao nhất trên ngọn núi, chung quanh không ngừng có Hoàng Kim giáp sĩ đem những cành củi lấy từ dưới núi ném vào trong đống lửa, để giữ cho ngọn lửa cháy cao.
Ngọn lửa chiếu rọi nhóm người Phong Vân Vô Kỵ, phủ lên khuôn mặt bọn họ phủ lên một tầng u ám và ảm đạm, không ngừng biến đổi.
- Thương thế của ngươi có đỡ hơn chút nào chưa?
Một giọng nói trẻ tuổi có lực phá tan màn đêm yên tĩnh, phiêu đãng trong bóng tối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thang-chi-hau/1451046/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.