Chương trước
Chương sau
Ưu điểm của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa nằm ở chỗ hóa thân gần như bất diệt. Chỉ cần không thương hại đến bản thể, bên trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, hóa thân có thể sống lại vô số lần, hơn nữa năng lượng gần như không hao tổn.
Chiến Tâm vừa mới phá nát một hóa thân, lập tức lại ngưng tụ thành một hóa thân khác. Năm hóa thân phân ra làm năm hướng, tay phải huy động. Vô tận kiếm khí từ lòng bàn tay bắn ra, nốii liền tạo thành một hình cầu kiếm khí rõ ràng. Kiếm khí làn tràn bên trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, nhanh chóng thôn phệ những năng lượng phi kiếm khí còn lại.
Chỉ trong thời gian vài lần hô hấp, Chiến Tâm đã không thể cảm giác được bất cứ một tia thiên địa nguyên khí nào có thể hấp thu lợi dụng. Khắp nơi đều là kiếm khí mịt mờ, không ngừng lấp lóe, nỗ lực từ hàng trăm lỗ thủng xâm nhập vào cơ thể hắn.
Một loại cảm giác suy yếu từ dâng lên trong lòng Chiến Tâm. Bên trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, mỗi một chiêu đều hao phí rất nhiều năng lượng, hơn nữa lại không được bổ sung. Mỗi một lần công kích sẽ bị suy yếu đi một phần, đến cuối cùng sẽ không còn khả năng uy hiếp đến chủ nhân của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, đó cũng chính là lúc kẻ bị vây khốn trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa đành bó tay chịu trói.
Chiến Tâm trong lòng thầm kinh hãi không thôi, không còn dám khinh thường đối phương. Thân thể của hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại, thần thức mở rộng ra, chân khí trong cơ thể ngưng tụ vào hai tay. Bên trong kinh mạch, chân khí lưu động đạt đến một mức độ lớn nhất, giống như núi lửa sắp phun trào, chờ đợi một khắc cuối cùng.
Phong Vân Vô Kỵ hiểu rõ, Chiến Tâm cũng giống như hắn đang chờ một cơ hội.
Phong Vân Vô Kỵ đang chờ đợi lĩnh vực này tan vỡ, một khắc đó chính là thời cơ tốt nhất để thoát ra khỏi lĩnh vực. Nếu như bỏ lỡ, sẽ cùng tan vỡ theo lĩnh vực, hoặc là để cho đối phương tái tạo lại một lĩnh vực khác. Chiến Tâm đã trải qua một lần kinh nghiệm, nhất định hành sự sẽ càng thêm cẩn thận.
Chiến Tâm cũng hiểu rõ suy nghĩ của Phong Vân Vô Kỵ. Trên thực tế, hai bên đều hiểu rõ dự định của đối phương. Một khắc khi Phong Vân Vô Kỵ thoát thân cũng chính là lúc thời cơ củ hắn.
Chiến Tâm không ngừng ngưng tụ năng lượng. Bên trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa do Phong Vân Vô Kỵ dùng kiếm nguyên mấy trăm triệu năm tạo thành, bất cứ một hành động nào đều tiêu hao rất nhiều chân khí, cho nên hắn vẫn chờ đợi để phát ra một kích cuối cùng.
Thời gian lẳng lặng trôi qua. Tình huống bên trong lĩnh vực quả nhiên đã tiến triển theo như dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ.
Không còn sự khống chế của Chiến Tâm, quy tắc bên trong lĩnh vực cuối cùng đã sinh ra hỗn loạn. Những băng sơn khổng lồ va chạm vào nhau. Những cột băng to lớn trong suốt sắc bén từ bầu trời rơi xuống cũng đâm vào. Vô số vụn băng từ bầu trời lả tả rơi xuống. Trên mặt đất vang lên những tiếng "ầm ầm", những khối băng không ngừng di động, ma sát, đập vào nhau.
Toàn bộ lĩnh vực dần dần hiện ra dấu hiệu tan vỡ.
Tại một nơi nào đó trong không gian, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Chiến Tâm cũng mở mắt ra, toàn bộ tinh thần tập trung vào không trung. Đối với biến hóa của lĩnh vực, hắn vẫn hiểu rõ hơn so với Phong Vân Vô Kỵ đang ở bên trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa.
"Cơ hội đã đến!"
Trong lòng hai người đồng thời xuất hiện ý niệm này.
"Rắc rắc rắc!"
Một tiếng rạn nứt vang lên từ trời cao, sau đó giống như mặt đất nứt nẻ, từng đường vân thật nhỏ xuất hiện trên bầu trời. Những đường vân nhanh chóng mở rộng, hóa thành một khe nứt lớn sâu thăm thẳm. Không khí tươi mát và ánh mặt trời xuyên qua khe nứt tràn vào bên trong lĩnh vực.
"Ầm ầm!"
Thiên địa chấn động, từng băng lăng to lớn trên bầu trời vội vã rơi xuống. Trong khi rơi xuống, một khối băng lăng đột nhiên vỡ nát. Bên trong băng lăng, bản thể của Phong Vân Vô Kỵ lóe lên. Gần như đồng thời, năm hóa thân duy trì Vô Hạn Tiểu Thiên Địa cũng trở nên mờ nhạt. Một luồng thần thức khổng lồ phá không bay ra, hướng về Phong Vân Vô Kỵ đang lao ra giữa trời.
- A!
Tại trung ương Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, con ngươi của Chiến Tâm bỗng nhiên co rút lại, một cỗ đao khí hùng hậu từ trong cơ thể hắn bắn ra. Chân khí khổng lồ ngưng tụ bộc phát, trong nháy mắt phá vỡ toàn bộ Vô Hạn Tiểu Thiên Địa đã mất đi sự khống chế của Phong Vân Vô Kỵ, năng lượng hỗn loạn nổ tung. Bên trong kình khí mờ mịt, Chiến Tâm thét lớn một tiếng, phá không lao ra đuổi theo Phong Vân Vô Kỵ.
Chiến Tâm đã mất đi khống chế đối với lĩnh vực trong một đoạn thời gian rất dài, muốn thành lập lại quy tắc và trật tự của lĩnh vực đều cần có thời gian, mà khoảng thời gian này lại đủ cho Phong Vân Vô Kỵ thoát ra khỏi lĩnh vực của hắn.
Lĩnh vực không thể vây khốn người, kiến tạo lại thì có tác dụng gì.
Chiến Tâm một mặt nhanh chóng đuổi theo, một mặt điều khiển lĩnh vực, đồng thời vận dụng quy tắc, không ngừng khống chế không gian trước người Phong Vân Vô Kỵ, trì hoãn tốc độ của đối phương.
Kiếm giả, luận về tốc độ không người nào có thể so sánh được. Mặc dù Chiến Tâm không ngừng lợi dụng không gian quy tắc ngăn trở bước tiến của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng sự ngăn trở này lại bị tốc độ đạt đến cực hạn của Phong Vân Vô Kỵ bỏ qua.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng nóng như lửa đốt. Trong khoảng thời gian này, nếu như Chiến Đế ra tay, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
"Phải ngăn cản hắn!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng điên cuồng hét lên. Khe nứt không ngừng kia dưới sự khống chế của Chiến Tâm đã bắt đầu khép lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẩn trương, con ngươi phản chiếu hình ảnh khe nứt. Hít một hơi không khí lạnh từ bên ngoài lĩnh vực tràn vào, đột nhiên một ý nghĩ lướt qua trong đầu hắn.
Không suy nghĩ nhiều, Phong Vân Vô Kỵ thét lên trong linh hồn: "Bổn Tôn, ra tay đi!"
Tiếng thét như xuyên thấu qua không gian trùng điệp, tiến vào Kiếm vực, nhập vào bên dưới lòng đất.
Tại một nơi sâu thẳm bên trong lòng đất, Bổn Tôn bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt một phiến băng lãnh. Cần cổ của hắn khẽ chuyển động phát ra tiếng xương kêu giòn giã. Hướng nhìn lại chính là nơi Phong Vân Vô Kỵ thét lên.
Hai con ngươi màu trắng bạc bỗng nhiên bừng sáng. Sau một khắc, ánh mắt của Bổn Tôn xuyên thấu qua không gian trùng điệp về hướng Đao vực…
- A!
Mắt thấy vết nứt không gian đã gần khép lại, Phong Vân Vô Kỵ hét lớn một tiếng, Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay ném ra. Một tiếng rít chói tai vang lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm dùng tốc độ ngay cả thần thức cũng khó có thể phát hiện lao về phía khe nứt trước người.
Đệ Ngũ Kiếm Đảm như vật sống móc vào trong khe nứt, sau đó từ bên trong thân kiếm đen kịt bạo phát ra một chùm ánh sáng như mặt trời chói chang. Năng lượng khổng lồ nổ tung, mạnh mẽ khiến cho khe nứt đã gần khép lại một lần nữa mở ra.
Bên cạnh khe nứt, vài sợi quy tắc đã gần khép lại bị năng lượng từ Đệ Ngũ Kiếm Đảm bạo phát mạnh mẽ xé đứt ra.
Phía sau, thân hình của Phong Vân Vô Kỵ vọt lên, hóa thành một luồng khói nhẹ từ bên trong khe nứt lao ra. Tại khoảnh khắc một góc áo màu trắng cuối cùng biến mất, bên trong lĩnh vực vang lên một tiếng gầm như dã thú:
- Không!
Bầu trời quen thuộc, mặt đất quen thuộc một lần nữa xuất hiện trong mắt. Phong Vân Vô Kỵ quỳ phục xuống tại hậu phương của Chiến Đế cung. Xuyên qua những góc cạnh của Chiến Đế cung, thân ảnh của hắn phân ra thành mấy vạn in vào trong con ngươi của mọi người tại chiến trường.
"Bịch bịch!"
Sau khi Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện không lâu, hai bóng người đầu máu cũng từ trong hư không xuất hiện, phân biệt rơi xuống hai bên hắn, chính là Đao Thần và một cao thủ Chiến tộc khác. Hai người đều bị thương nặng, khí tức yếu ớt, hiển nhiên là đã trải qua một trận chiến thảm liệt.
Đao Thần và cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Chiến tộc lai lần nữa xuất hiện tại chiến trường, đồng thời không có một bên nào tử vong, kết quả này thật sự nằm ngoài dự liệu của mọi người.
"Hai người bọn họ… Chỉ sợ là năng lượng trong cơ thể của cao thủ Chiến tộc kia đã không đủ để cho hắn triển khai lĩnh vực…"Một gã cao thủ Thần cấp của Đao vực đứng thẳng trong đoàn người, trong lòng thầm nghĩ.
- Ta sẽ không để các ngươi tới gần đế quân trong vòng ba bước.
Chiến Tâm hét lớn. Từ lòng bàn tay phải, một đoàn ánh sáng lấp lóe mở rộng ra. Gần như đồng thời, một tên cao thủ Thần cấp hậu kỳ khác cũng gầm lên một tiếng, sắc mặt đột nhiên trở nên hồng nhuận, hai mắt đang tan rã cũng trở nên rõ ràng. Tay phải của hắn giơ lên, một đạo hư ảnh từ trong cơ thể khoách triền ra, bao phủ về hướng Phong Vân Vô Kỵ và Đao Thần…
"Ầm ầm!"
Bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn. Mọi người bất giác ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đạo sấm sét khổng lồ nổ tung, mây đen vô tận bỗng nhiên xuất hiện phía trên Chiến Đế cung, đồng thời dùng tốc độ cực nhanh lan rộng về bốn phía …
Bên trong mây đen, hai con ngươi màu trắng bạc như ẩn như hiện nhìn xuống bên dưới, lạnh lẽo vô tình. Không ai có thể tưởng tượng thế gian này còn có thể tồn tại một đôi mắt lãnh khốc như vậy, tựa như chư thần lạnh lùng quan sát chúng nhân sinh diệt diệt.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lên, trời đất đột nhiên tối sầm. Chỉ còn lại đôi mắt khổng lồ trên trời cao và Chiến Đế cung trong suốt lấp lánh hiển lên trong bóng tối. Rất nhiều cao thủ Thần cấp cảm ứng được một cỗ lực lượng vô hình mở rộng ra, bao trùm trời đất…
Bóng tối đột nhiên biến mất. Khi bầu trời một lần nữa sáng trong, phía trên Chiến Đế cung, vô số mây đen hình vòng xoáy cũng biến mất vô ảnh vô tung như khi nó xuất hiện, không thể đoán trước được.
Đồng thời biến mất cùng với mây đen còn có Đao Thần, Chiến Tâm và tên cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Chiến tộc.
"A!"
Mọi người không ngừng kinh hô. Ngoại trừ ba người kia, Đao vực cũng có một số người bỗng nhiên biến mất, không lưu lại bất cứ khí tức gì.
"Thực lực của Bổn Tôn đã đạt đến cảnh giới này…" Phong Vân Vô Kỵ ngây ngốc đứng trên mặt đất, trong lòng khiếp sợ. Trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy hai con ngươi màu trắng bạc kia, lập tức liên tưởng đến Bổn Tôn.
"Có lẽ, cũng chỉ có Bổn Tôn mới có hai con ngươi màu trắng bạc." Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ.
Trên chiến trường, bất kể là Đao vực hay Chiến tộc, đối với dị biến vừa phát sinh đều vô cùng kinh hãi.
Thần cấp hậu kỳ, điều này đại biểu cho cái gì?
Điều này không cần phải trả lời. Đao Thần và cao thủ Chiến tộc kia càng là nhân tài kiệt xuất trong số Thần cấp hậu kỳ, cộng thêm Chiến Tâm, ba người không có một chút phản kháng nào đã bị người bắt đi, điều này có ý nghĩa gì…
Hai con ngươi màu trắng bạc lại hiện lên trong lòng, mỗi người đều rùng mình một cái…
Phong Vân Vô Kỵ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sao đó lại cúi đầu xuống. Ánh mắt đảo qua bốn phía một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Chiến Đế. Một cảm giác nghi hoặc mãnh liệt dâng lên trong lòng: "Chiến Đế vì sao vẫn không động thủ?…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.