Bình nguyên dung nham tàn phá, cảnh sắc duy nhất chỉ có khói và nham thạch hỏa hồng, cùng với những cây ngô đồng thưa thớt. Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng bên cạnh khe nứt lớn, đối diện với dung nham lưu động. Ánh sáng đỏ rực chiếu vào mặt hắn không ngừng chập chờn, khiến cho gương mặt tuấn mỹ của hắn cũng theo đó biến ảo bất định giữa hỏa hồng và tối tăm.
"Cộp!"
"Cộp!"
"Cộp!"
Những tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, sau đó một thanh âm quen thuộc vang lên:
- Sư tôn…
- Trì Thương…
Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, thần thái bình tĩnh, không nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
- Tham kiến chủ công!
Phía sau Trì Thương, hai gã Hoàng Kim giáp sĩ đi theo lập tức quỳ xuống.
Ánh mắt của Trì Thương lướt qua thân thể Phong Vân Vô Kỵ, dừng lại trong dòng dung nham hỏa hồng, có chút buồn bã nói:
- Tây Môn tiền bối… ở bên trong sao?
- Phải…
Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói, trong mắt lại toát lên tự trách và bi thương.
Trì Thương thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn khe nứt lớn xuyên qua toàn bộ bình nguyên, lẩm bẩm nói:
- Hy vọng Tây Môn tiền bối sớm ngày khôi phục!
- Tại sao ngươi lại tìm đến đây?
Phong Vân Vô Kỵ vẫn không quay đầu lại, cặp môi mấp máy, chậm rãi lên tiếng.
- Đệ tử Kiếm các phân bố hơn phân nửa Thái Cổ, theo ý tứ của sư tôn tùy thời đều phải bảo trì liên hệ, vì vậy sự quan tâm đối với Tuyết vực cũng gia tăng rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thang-chi-hau/1451026/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.