Chương trước
Chương sau
Ngay khi chiến cuộc giữa Đao vực và Chiến tộc xuất hiện biến hóa mới, hai bên tạm thời ngừng giao chiến, một gã đệ tử Chiến tộc đột nhiên xuất hiện trong phạm vi Kiếm vực.
Người đến tự xưng là Chiến Tâm, là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ sau của Chiến tộc, đến để cầu kiến các chủ của Kiếm các. Những Hoàng Kim chiến sĩ tuần tra không dám chậm trễ, lập tức thông báo việc này cho Trì Thương, chờ đợi quyết định của hắn.
Sau khi suy nghĩ một chút, Trì Thương ngẩng đầu nói:
- Có câu ở xa đến là khách, để cho hắn vào đi!
- Vâng thưa Thiếu các chủ!
Không lâu sau, Hoàng Kim giáp sĩ liền dẫn theo một thiếu niên áo trắng trẻ tuổi anh tuấn, khuôn mặt pha chút kiêu ngạo tiến vào tầng thứ nhất của Kiếm các.
- Kiếm các này có chút đặc thù, tại Thái Cổ cũng xem như khác biệt!
Thiếu niên gọi là Chiến Tâm bước qua cánh cửa, nhìn chung quanh một vòng, giọng nói bỗng nhiên biến đổi:
- Nhưng so với Chiến Đế cung chúng ta thì vẫn còn kém xa!
Phía sau, Những Hoàng Kim giáp sĩ đang chuẩn bị lui ra ngoài nghe được, sắc mặt nhất thời biến đổi. Bọn họ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trì Thương ngồi phía trên, cuối cùng nhẫn nhịn không nói gì, xoay người đi nhanh ra ngoài. Tiếng bước chân có vẻ rất nặng nề.
Trì Thương lãnh đạm nhìn tên tên thiếu niên gọi là Chiến Tâm này, chí ít bề ngoài cũng là một gã thiếu niên, lên tiếng:
- Cho dù ở địa phương nào, cho dù là dạng kiến trúc gì, cũng chỉ là nơi con người ở mà thôi. Người cao quý ở nơi nào cũng trở nên tôn quý. Các hạ nói có đúng không?
Sắc mặt Chiến Tâm khẽ biến đổi, nụ cười mang theo vẻ trào phúng trên mặt liền biến mất, thần sắc nghiêm túc nói:
- Thứ cho tại hạ đã thất lễ! Tầm nhìn của tại hạ quả thật là thiển cận. Người cao quý cho dù ở nơi nào cũng trở nên bất phàm… Tất cả vẫn phải nhìn vào thực lực của chủ nhân. Chiến tộc ta thực lực ngạo tuyệt thiên hạ, có thể nhất thống Thái Cổ, bình định hỗn loạn, sau đó đồng lòng đối kháng với thần ma. Đế quân của tộc ta nghe nói Kiếm vực cũng có nhiệt huyết nam nhi, muốn chấn hưng nhân tộc giống như tộc của ta, không giống như những vực khác chỉ lo bảo thủ hoặc nghĩ cách để mở rộng thế lực của mình. Từ điểm này mà nói, mục đích của Chiến tộc và Kiếm vực đều là như nhau.
- Chúng ta hy vọng Kiếm vực và Chiến tộc có thể liên thủ. Chẳng biết ý của các chủ thế nào?
- Ta không phải là các chủ!
Trì Thương nói.
- Ồ?
Trên mặt Chiến Tâm lộ ra thần sắc bất ngờ, liền khom người lên tiếng:
- Vô cùng xin lỗi về hành vi vừa rồi, đó tuyệt không phải là ý tứ của Chiến tộc ta! Đế quân và tộc của ta vốn có thành ý cùng Kiếm vực kết minh. Chỉ là khi tại hạ vừa bước vào Kiếm các, lại phát hiện vực chủ của Kiếm vực dường như không giống như trong truyền thuyết, thực lực có vẻ…
Trì Thương nghe vậy, sự khó chịu trong lòng toàn bộ đều không còn. Ngồi tại vị trí các chủ, rất nhiều chuyện đều không thể làm theo ý mình, cần phải suy nghĩ cẩn thận.
- Không biết các chủ hiện ở đâu? Tại hạ có chuyện cần phải thương lượng với Kiếm Thần.
- Sư tôn hiện đang bế quan. Hiện nay tất cả chuyện của Kiếm vực đều do ta toàn quyền xử lý. Các hạ cứ nói đừng ngại!
Chiến Tâm ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng hiện lên thần sắc cổ quái:
- Các hạ có thể làm chủ sao?
- Đúng vậy!
Trì Thương từ trên bảo tọa của các chủ đi xuống:
- Chẳng biết Chiến Đế rốt cuộc có ý tứ gì?
- Chiến tộc và Kiếm vực liên minh. Lấy Chiến tộc làm chủ, sau đó công phạt thiên hạ, nhất thống Thái Cổ!
Chiến Tâm thần sắc nghiêm túc nói.
- Không thể!
Câu trả lời của Trì Thương vô cùng ngắn gọn.
- Tại sao? Chẳng lẽ Kiếm vực có thể đối kháng với Chiến tộc chúng ta? Luận về thực lực, Kiếm vực tuyệt đối không thể sánh được với Chiến tộc. Ngay như các hạ đây cũng chẳng qua chỉ là cao thủ Hoàng cấp. Nói thật, nếu như không phải có lệnh của đế quân, thực lực của các người quả thật khiến cho người ta quá sức thất vọng!
Trì Thương liền biến sắc, tức giận nói:
- Kiếm vực cho đến bây giờ đều không phụ thuộc vào bất cứ thế lực nào. Đao vực không thể, Chiến tộc cũng vậy thôi!
- Vậy sao?
Sắc mặt Chiến Tâm biến đổi, lạnh lùng nói:
- Dựa vào thực lực của Chiến tộc ta, lúc nào cũng có thể san bằng Kiếm vực. Hiện tại chính là cơ hội duy nhất của các ngươi. Có câu kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Ta quả thật nhìn không ra các ngươi dựa vào cái gì để chống lại Chiến tộc chúng ta. Dựa vào những chiến sĩ kia sao? Có điều thực lực của những chiến sĩ này đúng là kiệt xuất nhất trong số mấy vực mà ta từng gặp. Nếu như không phải vì bọn chúng, Kiếm vực ngay cả tư cách hợp tác với chúng ta cũng không có.
- Cuối cùng đã lộ ra chủ ý của các ngươi rồi, thì ra chỉ là vì hơn mười vạn Hoàng Kim giáp sĩ của chúng ta mà đến. Hừ!
Trì Thương cười lạnh nói:
- Chiến tộc có bản lĩnh gì thì cứ việc thi triển ra! Kiếm vực chúng ta chưa bao giờ sợ hãi, bị khiêu chiến cũng không phải một hai lần!
Khuôn mặt Chiến Tâm hơi co lại, gằn giọng nói:
- Không biết trời cao đất dày! Để ta cho ngươi cảm thụ một chút sự cường đại của Chiến tộc!
Dứt lời, trên người hắn đột nhiên phát ra một cỗ đao ý cường liệt, một tầng sương lạnh từ dưới chân như rễ cây lan ra khắp mặt đất của Kiếm các.
Trì Thương lạnh lùng nhìn đối phương, tay phải khẽ giơ lên. Từ bên hông, Xích Tiêu kiếm mà Tử Hoàng đã tặng, sau lại được Phong Vân Vô Kỵ giao cho hắn phát ra một tiếng kiếm ngân. Kiếm ý bừng lên giữa hư không. Từ sau lưng, vô số ánh kiếm như hào quang bắn ra bốn phía.
Đao ý và kiếm ý đối kháng với nhau. Chiến Tâm lại yếu thế hơn một chút.
- Chiến!
Chiến Tâm đột nhiên quát lớn một tiếng, cả người phát ra một cỗ chiến ý vô cùng mạnh mẽ.
Trì Thương bỗng nhiên cảm giác được một áp lực cường đại, nhất thời biến sắc.
- Chiến!
Chiến Tâm lại quát lớn một tiếng, chiến ý trên người càng gia tăng.
"Đông!" "Đông!"
Khí thế của Trì Thương bị kiềm hãm, thân hình liên tục lui về phía sau mấy bước. Hắn mơ hồ cảm giác được một loại áp lực cực độ, khiến cho công lực toàn thân căn bản không thể phát huy hoàn toàn.
- Chiến!
Chiến Tâm lần thứ ba quát lớn.
Chiến ý từ bên trong Kiếm các vút thẳng lên tận trời. Chiến ý hùng hậu khiến cho kiếm tâm của Trì Thương như bị sét đánh, loạng choạng lùi lại mấy bước, sắc mặt đỏ bừng. Hắn cố kìm nén ngụm máu đang muốn trào ra yết hầu.
Loại phương thức công kích này trước đây Trì Thương chưa từng gặp qua. Loại chiến ý cường đại này dường có thể áp chế thực lực của đối thủ, cho nên mặc dù biết rõ thực lực của đối phương không hơn mình bao nhiêu, nhưng chỉ mới một chiêu hắn đã bị thua.
- Ha ha ha…
Chiến Tâm điên cuồng cười lớn.
Trong khi hắn đang cười, một tiếng bước chân giòn giã đột nhiên vang lên từ đại môn của Kiếm các. Tiếng cười lập tức biến mất, Chiến Tâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc giày trắng xuất hiện tại sàn nhà phía trước đại môn, một bộ bạch bào phất phới từ ngoài cửa thổi vào…
"Cộp!" "Cộp!"
Một thân bạch y trắng như tuyết, Tây Môn Y Bắc không nhanh không chậm tiến vào bên trong Kiếm các. Cỗ chiến ý cường đại do Chiến Tâm phát ra nhất thời bị tiếng bước chân cắt đứt.
Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Chiến Tâm một cái. Khuôn mặt của Chiến Tâm bỗng nhiên co lại, trong nháy mắt huyết sắc trên mặt dần dần mất đi, trở thành một mảnh trắng bệch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến cho Chiến Tâm vô cùng cao ngạo cảm thấy như đã chết một lần. Kiếm ý hùng hậu, kiếm ý diệt tuyệt, kiếm ý một đi không trở lại đã hoàn toàn phá vỡ tâm cảnh của hắn.
- Ngươi quá kém!
Tây Môn Y Bắc vẫn quay hông về phía Chiến Tâm, chậm rãi lên tiếng:
- Gọi tộc trưởng của ngươi đến đây! Ngươi thật sự quá kém!
Sắc mặt của Chiến Tâm lại trở nên đỏ bừng, thần sắc không ngừng biến đổi, kinh, nghi, nộ, oán đều có đủ. Cuối cùng hắn vung tay áo, giận dữ nói:
- Được lắm! Đây là lựa chọn của Kiếm các bọn ngươi sao? Lần sau gặp lại sẽ là trên chiến trường… Quên nói cho các ngươi biết, trong tộc ta cũng chỉ xem như là một nhân vật kiệt xuất trong thế hệ mới mà thôi. Tộc của ta còn có rất nhiều cao thủ còn chưa xuất thế. Nên làm gì các ngươi hãy tự mình suy nghĩ!
Dứt lời, hắn liền đi nhanh ra ngoài Kiếm các…
- Chờ một chút!
Trì Thương đột nhiên lên tiếng.
Chiến Tâm đã đi đến đại môn khẽ run lên một chút:
- Còn có chuyện gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn lưu ta lại?
- Hừ!
Trì Thương cười nhạt:
- Ngươi đã nói mình là một tiểu binh, chẳng lẽ chúng ta lại đi làm khó một tên tiểu binh như ngươi?… Hãy chuyển lời cho đế quân của Chiến tộc, không cần phải sai thuyết khách đến đây. Nếu như Chiến tộc quả thật có năng lực thống nhất Thái Cổ, vậy thì cứ việc làm, không cần dùng đến những thủ đoạn này!
Chiến Tâm trầm mặc một chút, đột nhiên xoay người lại, cung kính chắp tay hướng về Tây Môn Y Bắc nói:
- Chẳng biết quý danh của vị tiền bối này là gì?
- Tây Môn Y Bắc!
Tây Môn Y Bắc nói ra bốn chữ, sau đó không hề nói thêm, ngay cả thân thể cũng không chuyển động, xoay lưng về phía Chiến Tâm.
"Tây Môn Y Bắc…" Chiến Tâm lẩm bẩm nói, sau đó bước nhanh ra bên ngoài Kiếm các. Khi đi đến vách núi, hắn liền bay thẳng lên không, biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Sau khi ra khỏi phạm vi Kiếm vực, thân hình của Chiến Tâm bỗng gập lại, hạ xuống mặt đất. Hắn khom người hướng về một nam tử áo trắng có khuôn mặt tang thương phía trước, cung kính nói:
- Chiến Ương đại nhân! Thuộc hạ lần này đến Kiếm vực cũng thấy cao thủ chân chính không nhiều lắm. Dựa theo thời gian thành lập của Kiếm vực, thực lực chắc chắn không thể giống như Đao vực hay Ma Vực, còn có thế lực ẩn tàng chưa ra mặt. Trong đó Hoàng cấp trở lên cũng không đến mười người. Có điều chân chính khiến cho người ta kinh ngạc lại là những chiến sĩ của Kiếm các.
- Vậy sao?
Nam tử gọi là Chiến Ương nhìn Kiếm các cao vút trong mây ở phía xa, nhíu mày nói.
- Chỉ sợ so với đệ tử bình thường của Chiến tộc ta không kém bao nhiêu!
- Ồ?
Sắc mặt Chiến Ương khẽ biến đổi:
- Có việc này sao?
- Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, từng câu đều là thật. Không biết Kiếm vực rốt cuộc đã truyền cho môn hạ đệ tử công pháp gì, cao thủ siêu cường không có bao nhiêu, nhưng thực lực của môn hạ vệ sĩ thì lại rất cổ quái.
- Kiếm vực có thể tồn tại dưới sự giáp công của Đao vực và Ma Vực tất có đạo lý của nó.
Chiến Ương chắp tay đứng:
- Hay là ngươi nói một chút thu hoạch lần này, cao thủ chân chính của Kiếm vực ra sao?
Sắc mặt Chiến Tâm hơi khựng lại, hiện lên vẻ ngập ngừng:
- Thuộc hạ… chuyến này cũng không nhìn thấy người đứng đầu Kiếm vực.
- Hử?
Chiến Ương chợt xoay người lại, nhìn thẳng vào Chiến Tâm, trầm giọng nói:
- Đây là thu hoạch lần này của ngươi?
Chiến Tâm cúi đầu nói:
- Mặc dù chưa nhìn thấy người đứng đầu Kiếm vực, nhưng thuộc hạ đã từ trong miệng của Trì Thương biết được, vực chủ của Kiếm vực hiện đang bế quan. Từ tình huống trước đó mà xem xét, mấy chục vạn năm qua vực chủ của Kiếm vực không hề xuất hiện, có lẽ việc này là thật. Hơn nữa thuộc hạ còn gặp được một cường giả rất mạnh của Kiếm vực.
- Nói đi!
- Người này gọi Tây Môn Y Bắc. Lúc đó hắn chỉ liếc nhìn thuộc hạ một cái, thuộc hạ cảm giác như đã chết một lần.
Chiến Ương trầm ngâm trong chốc lát, trong mắt hiện lên vẻ suy tư, ngẩng đầu hỏi:
- So với bổn tọa thì sao?
Trên mặt Chiến Tâm hiện lên vẻ do dự, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Thắng bại khó đoán!
- Hiểu rồi! Ngươi trở về đi!
- Vâng! Thuộc hạ xin cáo lui!
oOo
Trong mấy tháng sau, Chiến tộc cũng không phái người đến Kiếm vực nữa, giống như đã hoàn toàn quên mất Kiếm vực. Còn ở bên kia, thực lực ẩn tàng của Đao vực lại khiến cho người ta kinh hãi không thôi.
Không ai ngờ được, vực chủ chân chính sau màn của Đao vực lại không phải Đao Thần mà là một người khác…
"Nhất Niệm Luân Hồi" Quân Thiên Thương
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.