Chương trước
Chương sau
Đao vực.
- Hai người các ngươi đúng là phế vật, lại không chiến mà lui!
Đao Đế triệu kiến Đao Hoàng và Đao Quân trong mật thất, hai tay áo vung lên phát ra một trận gió mạnh, chòm râu thô ngắn run lên, xem ra hắn quả thật vô cùng giận dữ.
Cặp môi của Đao Hoàng khẽ giật giật, bỗng nhiên một cỗ ám kình từ phía sau truyền đến. Đao Hoàng liếc mắt nhìn Đao Quân Độc Cô Phiêu, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
- Các ngươi nói đi, tại sao lại không chiến mà lui? Nhuệ khí có thể đánh bại hơn một ngàn Chiến tộc đâu rồi?
Tiếng bước chân của Đao Đế dừng lại, ngón tay gần như đâm vào mũi Đao Hoàng.
Cuối cùng, cặp môi của Đao Hoàng khẽ mấp máy, mở miệng nói:
- Bọn chúng quá mạnh, chúng tôi căn bản không phải là đối thủ!
- Không phải đối thủ, không phải đối thủ? Các ngươi còn chưa đánh đã rút lui, mặt mũi của Đao vực đều bị các ngươi làm mất hết rồi!
Đao Đế quát lên, giận dữ nhìn chằm chằm vào hai người, vẻ mặt như muốn ăn tươi sống nuốt.
Cuối cùng, Độc Cô Phiêu sắc mặt không hề thay đổi lặng lẽ đứng một bên đột nhiên lên tiếng:
- Nếu như lúc đó chúng tôi không lui, chỉ sợ có muốn lui cũng không được nữa… Một đao của tôi đã đả thương rất nhiều người của bọn chúng. Sau đó bọn người kia đến, tôi cảm giác được khí tức của chúng vô cùng cường đại. Nhưng chân chính khiến cho chúng tôi rút lui là cảm giác nguy cơ phát ra từ đáy lòng, cùng với cỗ sát khi ngưng thật không tan từ phía xa truyền đến. Bọn chúng đã thật sự giận dữ.
- Đúng vậy!
Đao Hoàng phụ họa:
- Bệ hạ! Chỉ sợ chúng ta phải chuẩn bị cho thật tốt. Từ tình huống vài lần trước mà xem xét, Chiến tộc hầu như chỉ bắt đối thủ làm tù binh, cũng không giết hại bao nhiêu. Lần này Đao Quân ra tay có chút hơi quá, sợ rằng đối phương đã tức giận.
- Hừ! Tức giận thì đã sao? Lẽ nào Đao vực chúng ta lại sợ bọn chúng?
Đao Đế phất tay áo một cái, lạnh lùng nói:
- Các ngươi lui xuống đi!
- Vâng thưa bệ hạ!
Hai người khom mình lui ra bên ngoài.
Bên ngoài cửa, cách xa nơi ở của Đao Đế, Đao Quân Độc Cô Phiêu dùng truyền âm nhập mật nói với Đao Hoàng: "Ngươi có phát hiện không, bệ hạ dường như đã biến thành một người khác!"
Đao Hoàng nghe được liền giật mình, cũng dùng truyền âm nhập mật trả lời: "Không thể nào! Chẳng lẽ là lần trước…"
Độc Cô Phiêu nghe được liền ngầm hiểu. Lần trước là chuyện đã xảy ra rất lâu, Đao Đế điều động lực lượng của Đao vực, liên hợp với Ma Vực cùng nhau tấn công Kiếm vực. Kết quả không những thúc thủ bị trói, hơn nữa còn bị chưởng môn Tử Hoàng của Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái hành hạ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Dường như tất cả biến hóa của Đao Đế đều xảy ra từ sau chuyện này. Vực chủ hôm nay đã không còn hình tượng như trong ấn tượng của Đao Hoàng, dường như đã bị đả kích quá lớn, trở nên có chút xung động và lỗ mãng.
"Có lẽ là ngài cần tìm một chuyện gì đó để phát tiết!" Đao Hoàng thầm nghĩ, sau đó chia tay với Đao Quân, tiến vào trong tẩm cung của mình.
oOo
Kiếm vực.
Trì Thương đã điều động tất cả đệ tử bên ngoài của Kiếm vực tìm hiểu động tĩnh của Chiến tộc. Hắn hiểu rất rõ, dựa theo tình hình hiện nay, bởi vì vị trí địa lý nên Chiến tộc mới ra tay với Đao vực trước tiên. Tiếp theo sợ rằng không phải Ma Vực mà chính là Kiếm vực.
Toàn bộ bầu không khí của Kiếm vực vô cùng khẩn trương. Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ không có mặt, Độc Cô Vô Thương thì đang bế quan, chỉ còn lại một mình Tây Môn Y Bắc. Thế nhưng một cây chẳng chống vững nhà. Chiến tộc ẩn nhẫn nhiều ức năm như vậy, cho đến gần đây mới xuất hiện trong thiên hạ, tâm tư của bọn chúng có thể thấy được. Trong số các vực, thực lực của Kiếm vực là yếu nhất, thời gian thành lập cũng là ngắn nhất. Từ lúc Phong Vân Vô Kỵ còn chưa phân thần, Trì Thương đã từng nghe sư tôn của mình nói qua:
"Dựa vào lịch sử tồn tại dài lâu của Đao vực và Ma Vực, tuyệt đối không thể chỉ có một chút thực lực như vậy. Nhân loại có thể tiếp tục sinh tồn dưới Thần Ma chi chiến tất nhiên là có đạo lý. Nếu như cao thủ của nhân tộc chỉ có một chút lực như các vực đã triển hiện, nhân loại đã sớm bị diệt vong rồi."
Trì Thương cũng không phải là kẻ ngốc. Sau khi phân tích một loạt tình huống, hắn đã tổng kết ra một kết luận khiến cho mình khiếp sợ:
"Chiến tộc xuất hiện tại Tuyết vực. Không thể khảo chứng được thời gian thành lập của bốn vực, nhưng hiển nhiên cũng không dưới vài ức năm. Dựa vào thời gian tồn tại của Tuyết vực mà xem xét, không thể nào lại không biết có một Chiến tộc cường đại sinh sống ngay bên cạnh. Hơn nữa, căn cứ vào việc Tuyết vực bị chinh phục trong thời gian quá ngắn, cộng thêm đệ tử Kiếm vực không hề phát hiện đệ tử Tuyết vực có thương vong, từ điểm này mà xem xét, chỉ sợ Chiến tộc và Tuyết vực có quan hệ rất lớn."
"Chiến tộc là lực lượng chân chính ẩn tàng của Tuyết vực."
Trì Thương càng nghiêng về kết luận này. Nếu như kết luận này là đúng, dưới sự đàn áp của Chiến tộc, các vực khác nhất định cũng sẽ lộ ra những con bài ẩn dấu. Tất cả bắt đầu chứng minh cho suy đoán ban đầu của Phong Vân Vô Kỵ.
"Thái Cổ này sợ rằng lại sắp biến đổi rồi, hơn nữa so với những lần trước đây còn lớn hơn rất nhiều!" Trì Thương đứng trước Kiếm các. Phong Vân Vô Kỵ trước đây cũng thường đứng trên khối sơn thạch nhô ra khỏi vách đá, ngẩng đầu nhìn mây khói biến ảo trên bầu trời.
Thời gian gần đây, Trì Thương đã mơ hồ cảm giác một số thứ mà trước đây chưa từng cảm thấy, chẳng hạn như Ngũ Cực kiếm trận mà Phong Vân Vô Kỵ thiết lập khi kiếm thể mới đại thành.
Hắn đã ẩn ước cảm giác được, khí cơ trong thể nội dường như đang bị một thanh kiếm ý hùng hậu dẫn dắt, tương hỗ với nhau, chân khí trong cơ thể lưu chuyển cũng nhanh hơn không ít.
Một trận âm thanh của phiến giáp vang lên phía sau. Trì Thương cũng không quay đầu lại, dùng thần thức đảo qua, phát hiện một Hoàng Kim giáp sĩ đang đi đến.
Tiếng bước chân dừng lại Cách Trì Thương hai bước, Hoàng Kim giáp sĩ kia chắp tay cúi đầu nói:
- Bẩm Thiếu các chủ, tin tức mới nhất đã truyền về rồi!
- Nói đi!
Trì Thương nhướng mày ra lệnh.
- Hai ngày trước, một vực chủ của Đao vực là Đao Đế tự mình dẫn năm ngàn tinh anh của Đao vực nghênh chiến với một ngàn đệ tử Chiến tộc.
- Kết quả ra sao?
- Chiến tộc xuất động một gã tuyệt thế cường giả gọi là Chiến Cổ. Không biết vì sao, đao của Đao Đế thủy chung vẫn không hề rút ra, một lát sau đột nhiên máu tươi chảy ra khắp toàn thân, đồng thời thổ huyết ngã xuống đất.
- A!
Trì Thương nghe được sắc mặt kinh hãi. Mặc dù đã biết trước Chiến tộc rất cường hãn, nhưng cũng không nghĩ tới lại cường hãn đến mức này. Tuy nói Đao Đế đầu tiên là thân thể bị đoạt, sau đó lại liên tiếp chịu nhục, thực lực đã giảm sút, ít nhất cũng không thể hoàn toàn phát huy được thực lực của một cường giả Đế cấp, thế nhưng ngay cả một chiêu cũng chưa xuất ra đã thổ huyết trọng thương như vậy, vẫn vượt xa so với dự liệu của Trì Thương.
- Tình huống sau đó thế nào?
- Tình huống sau đó không biết được. Chiến tộc và đệ tử Đao vực chiến đấu vô cùng kịch liệt. Đao vực hình như có lực lượng tiếp viện gia nhập. Số người đông đảo ngăn cách toàn bộ chiến trường, người của chúng ta không thể tiến vào tra xét. Công pháp mà Chiến tộc tu luyện quá mức băng hàn, khắp nơi đều tràn ngập băng sương, cho dù từ xa quan sát cũng không thể nhìn rõ tình hình cụ thể bên trong.
- Được rồi, ngươi lui xuống đi!
- Vâng!
Trong tiếng giáp sắt va chạm leng keng, Hoàng Kim giáp sĩ kia rất nhanh đã biến mất bên dưới chân núi.
Trì Thương đứng trước gió, mái tóc dài phất phơ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài một tiếng: "Sư tôn, rốt cuộc người đến bao giờ mới xuất hiện?"
Dường như nghĩ đến điều gì, Trì Thương bỗng cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất của Kiếm các, trong mắt thoáng hiện lên thần sắc buồn bã.
Trì Thương cũng biết, bên dưới Kiếm vực này còn có một sư tôn khác đang tiến hành khổ tu. Hắn may mắn đã từng nhìn thấy Kiếm Thần Bổn Tôn mà ngay cả Tây Môn Y Bắc cũng giữ kín như bưng. Lúc đó, đối với thái độ của bọn họ hắn cảm thấy rất khó hiểu, cho đến khi hắn tự mình nhìn thấy…
Cảnh giới của Trì Thương lại đề thăng chính là nhờ một phần khẩu quyết mà Bổn Tôn đã giao cho hắn. Lúc đó hắn đã nhìn thấy được, cặp mắt màu bạc băng lãnh vô tình, lãnh khốc đến cực điểm… Ánh mắt đó hắn vĩnh viễn không thể nào quên được…
Sau khi biết được ba phân thần của sư tôn, một phần ở bên dưới Kiếm các, một phần ở tại nơi nào đó trong lòng đất, một phần thì ở tại Ma giới, trong lòng Trì Thương có muôn vàn cảm xúc, rất khó nói rõ đây là loại cảm tình gì.
Một vị sư tôn lại bị phân chia thành ba phần, đây là loại cảm giác gì?
Trì Thương cảm thấy bản thân rất khó hiểu được loại cảm giác này.
"Sư tôn, hy vọng người có thể tình lại sớm một chút!" Trì Thương nhìn về phía chân trời, trong lòng thầm nói: "Kiếm vực cần người!"
oOo
Rất nhanh, một tin tức khác từ Đao vực lại được truyền về. Nghe được tin tức này, mỗi người bên trong Kiếm các đều có một loại cảm giác choáng váng.
Đao vực sau khi Đao Đế thất bại liền thu hẹp tất cả thế lực về hạch tâm, một khối khu vực chỉ có diện tích vài ngàn mét vuông. Chiến tộc rất nhanh đã hoàn toàn bao vây Đao vực, tùy thời chuẩn bị tấn công.
Ngay lúc này, Đao vực cuối cùng đã lộ ra thực lực ẩn tàng trong thời gian dài.
Ba vị cao thủ Thần cấp từ trung ương Đao vực bước ra, liên thủ đánh bại tất cả Chiến tộc đang bao vây Đao vực. Uy hiếp do ba vị Cao thủ Thần cấp tạo ra là không gì sánh được.
Trong số ba vị cao thủ Thần cấp, có một vị là chúa tể của Đao vực trên danh nghĩa, Đao Thần. Còn hai cao thủ Thần cấp kia, ngay cả người của Đao vực cũng không biết đến sự tồn tại của bọn họ.
Đừng nói là đệ tử ngoại vi của Đao vực, ngay cả một trong ba vực chủ của Đao vực là Đao Hoàng cũng chưa từng biết đến sự tồn tại của những người này.
"Cút đi hay là chết!" Một vị cao thủ Thần cấp của Đao vực lên tiếng, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.
Chiến Cổ đứng thẳng phía trước đám người Chiến tộc, trầm mặc nhìn thoáng qua ba người, sau đó lãnh đạm nói: "Chúng ta không phải là đối thủ. Rút lui!"
Sau đó tất cả đệ tử Chiến tộc không nói một lời đều rút đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đồng thời, một con bạch ưng từ bầu trời Đao vực bay lên, như tia chớp xuyên qua qua những tầng mây bay về hướng Chiến Đế phong. Sau khi bạch ưng đáp xuống Chiến Đế phong không lâu, ba gã Chiến tộc thân mặc chiến bào, đầu cột dải lụa màu trắng có thêu một chữ "Chiến" cổ từ Chiến Đế phong đi xuống, tiến về Đao vực…
Tin tức này khiến cho toàn bộ thiên hạ đều rung động. Thánh điện đã từng có lệnh: Tất cả cao thủ Thần cấp đều không được tham gia chinh chiến tại Thái Cổ. Mệnh lệnh này có hiệu lực đến bao giờ thì không ai biết, nhưng ít nhất cho đến hiện tại, cao thủ Thần cấp vẫn không nên xuất hiện.
Chiến tộc xuất hiện, không ngừng khiêu chiến các vực, hơn nữa còn khiêu chiến uy nghiêm của Thánh điện. Đây là một trong những nguyên nhân khiến cho tất cả những người quen thuộc Thái Cổ đều chấn động.
Một nguyên nhân khác là đối mặt với khả năng tùy thời có thể xuất hiện chiến đấu giữa cao thủ Thần cấp, Thánh điện lại bảo trì yên lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.