Chương trước
Chương sau
Oanh long!
Một loạt dải vải lao về phía Độc Cô Phiêu, rồi một tiếng nổ vang lên, sau đó cả ngọn núi cao ngàn trượng trong tiếng nổ này tấn tốc chấn động, đất đá không ngừng dọc theo sườn núi mà rơi xuống.
Chư nhân đều giật mình kinh hãi, sau đó thì cả ngọn núi cao này không ngừng chấn động, chẳng khác gì một người khổng lồ dùng tay để lắc lư kịch liệt ngọn núi này, với ý đồ nhổ nó lên khỏi mặt đất.
Biến cố đột nhiên này khiến cho mọi người phải mau chóng lui về phía sau, thần sắc thì kinh nghi bất định.
Đột nhiên ở dưới chân núi vang lên một tiếng cười ha hả: "Quỳ Hoa hoàng hậu, Cầm Ma giao bí quyển của Hiên Viên Đế Tâm Quyết giao cho ngươi bảo quản, nhưng ngươi lại tự sáng tạo ra "Quỳ Hoa Bảo Điển", loại võ học này rất là bá đạo, nhưng ngươi lại căn bản không thể tu tập những loại võ học khác, nên ngươi có giữ cũng vô dụng, chi bằng giao cho bổn đế, đợi đến khi bổn đế đột phá đến thần cấp, thì tất sẽ báo đáp cho ngươi trọng hậu, như thế nào?"
Dứt lời thì cả ngọn núi đó đột nhiên bay lên khỏi mặt đất, ở dưới chân núi là một nam tử thân mang bộ đồ màu đen đang cười lớn, tay phải hư hư nâng lấy đáy cảu ngọn ngúi, nâng nó lên trên không trung.
Chư nhân không khỏi không hít lấy mọt hơi lạnh, Phong Vân Vô Kị cũng khong khỏi kinh tâm, công lực của người này tuyệt đối không kém bản thân, nhiều khi còn hơn xa, nên biết muốn nâng một ngọn núi bàng đại như thế thì không chỉ cần có chân khí hùng hậu, còn cần phải là thiên sinh thần lực mới được.
Ánh lửa trên đỉnh núi không ngừng lắc lư bất định, những ngọn đèn lơ lửng trong không trung cũng lắc lư không ngừng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ám hắc Đế Quân, trừ phi ngươi nghĩ bản thân đạt đến đế cấp rồi thì có thể là thiên hạ vô địch hay sao?"
Một loạt thanh âm chói tai kì quái truyền lại, sau đó thì Ám hắc Đế Quân kêu lên một tiếng quái dị, đột nhiên triệt thối, cơ hồ như đồng thời thì cả ngọn núi cao đó đột nhiên oanh toái, đất đá ồ ạt từ trên không trung rơi xuống.
Trong lòng của Phong Vân Vô Kị chớp động, ngưng thần nhìn sang, cuói cùng cũng nhìn thấy được bên trong những khối đất đá rơi xuống là những sợi tơ tuyến cực kì mỏng manh, Ma Vực vực chủ Ám Hắc Đế Quân hiển nhiên là vừa rồi cũng có chút thiệt thòi.
Núi cao nổ tung, đất đá tung bay đầy trời, người trên đỉnh núi cuối cùng cũng xuất hiện ra, chỉ thấy trong màn vải ngủ thải đầy trời hiện xuất một nữ tử cao quý ngạo khí, thân khoác một bộ phượng bào đang đứng ở trung tâm của những dải vải. Đôi mắt phượng bắn ra hàn quang tung tóe, vô hình trung khiến cho người ta một cảm giác xuất trần, tuy nhiên chưa từng nhìn thấy qua dung mạo chân chính của Cầm Ma, nhưng xnử tử này trong tay chẳng hề có vật gì, hiển nhiên tịnh không phải là Cầm Ma.
Rẹt rẹt!!
Một loạt những âm thanh xé vải vang lên, những dải vải phân bố đầy trời đột nhiên tản ra thành vô số những sợi tơ cực kì mỏng manh.
"Các ngươi không ngờ lại mưu đồ cướp đoạt vật của chí tôn, nếu thì đừng hòng li khai nơi này nữa." Những dải vải sau khi tán thành những sợi tơ tuyến thì thì Quỳ Hoa hoàng hậu đột nhiên phất cổ tay một cái, vô số những căn hắc châm thoát ra khỏi bàn tay, những sợi tơ tuyến ki liền sau đó xuyên qua lỗ kim, sau đó mũi kim lao thẳng tới và kéo căng chúng ra.
"Đi đi!" Hắc châm đầy trời liền xạ xuống như mưa, ngay cả Phong Vân Vô Kị cũng nằm trong phạm vi này, một căn kim châm nhỏ bé xạ thẳng đến mi tâm của Phong Vân Vô Kị, tốc độ như thiểm điện.
Phong Vân Vô Kị có hơi kinh hãi, tay phải giơ lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm với tốc độ chẳng kém chém ra.
Đinh!
Căm hắc châm đó không biết là do vật nào đúc thành, dựa vào độ sắc bén của Đệ Ngũ Kiếm Đảm cũng chỉ tước ra được một chút bụi kim. Một kiếm chém ra, trên thân kiếm truyền lại một cổ lực đạo cực đại, căn hắc châm đó liền bị Đệ Ngũ Kiếm Đảm chấn bay đi, nhưng trường kiếm trong tay cũng chấn động không ngừng.
"Quỳ Hoa Bảo Điển là loại võ học gì, chỉ dùng một căn châm mà lại có uy lực như thế." Trong lòng Phong Vân Vô Kị không khỏi cảm khái, Thái Cổ hạo hàn, cao thủ cũng là nhiều như mây a.
Xuy xuy!!
Một loạt thanh âm của vật sắc bén xuyên phá huyết nhục truyền lại, Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên nhìn thì tâm thần lièn cuồng chấn, trên không trung vô số căn hắc châm không ngừng lướt qua lướt lại, khiến cho các cao thủ trong phạm vi đó đều lần lượt bị đâm xuyên, gần một ngàn cao thủ đều bị những căn hắc châm đó đâm xuyên dày đặc qua thân thể.
Nử tử có tên là Quỳ Hoa hoàng hậu lơ lửng bên trên không trung, mười ngón tay không ngừng chuyển động, những tiếng vun vút vang lên không ngừng, những cao thủ Thái Cổ bị những căn hắc châm này xuyên qua đều bị nó phân ra thanh vô số khối thịt, ồ ạt rơi xuống.
"Quỳ Hoa hoàng hậu, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, dù cho cô có công lực cao hơn nữa thì cũng không thể giữ được Hiên Viên Đế Tâm Quyết khi bị nhiều người đến vậy vây công." Trên thiên không, Ám Hắc Đế Quân từ trên cao nhìn xuống, tay phải giơ lên trên đỉnh đầu với hình trạng nâng trời, bên trong cánh tay, ngân xà không ngừng chuyển động loạn xạ, đạo đạo điện hoa truyền biến toàn thân, mây đen trên thiên không từ bốn phía cuồn cuộn ập tới, cuồng phong nổi dậy khắp tứ phía, khiến cho những đóm lửa lơ lửng tren không trung bị dập tắt.
"Nơi đây -- chính là thiên địa của ta!" Ám Hắc Đế Quân lạnh lùng nói, trường thân ngạo lập, trường bào phát phơ phần phật, chẳng khác gì tuyệt thế ma thần.
Sẹt oành!
Mấy đạo lôi đình đánh xuống, nhưng ngay lúc này thì lại nghe thấy một tiếng tưng vang lên, mấy sợi tơ tuyến bị đứt đoạn, phát ra những tia lửa rồi rơi về hai phía.
Tưng tưng!!
Lại mấy thanh âm cao vút vang lên, lần này thì lại là tự thân Quỳ Hoa hoàng hậu cắt đoạn mấy sợi tơ tuyến tương liên với hắc châm, mấy trăm căn hắc châm mang theo tiếng xé gió lao đến chổ của Ám Hắc Đế Quân mà tấn công.
"Trong thiên địa của ta, ta chính là thần." Ám Hắc Đế Quân hừ lạnh một tiếng, đưa một cánh tay ra đỡ ở trước ngực, mấy căn hắc châm đó khi đi đến ngực của Ám Hắc Đế Quân thì nhẹ nhàng hạ xuống, y lấy tay chụp lấy, mấy trăm căn hắc châm liền nằm gọn trong tay của y.
"Ma Vực đệ tử, lên!" Ám Hắc Đế Quân vung tay quang đi mấy trăm căn hắc châm trên tay rồi lạnh lùng nói.
Ở phía dưới, chúng dệ tử Ma Vự hung dung lao đến chỗ của Quỳ Hoa hoàng hậu, trong lĩnh vực của đế cấp thì rất nhiều tuyệt học đều không thể thi triển.
Sắc mặt của Quỳ Hoa hoàng hậu cuói cùng cũng biến đổi, mắt thấy khắp bốn phía đều có người lao đến, thì trong đám mây bên trên đột nhiên hạ xuống một nữ tử mặc một bộ váy hồng, trên hai tay là một chiếc cổ cầm dài độ bốn xích, bên trên có khắc long khảm phượng.
"Ai nói phiến thiên địa này là của ngươi!" Nữ tử này tóc dài trắng như tuyết, phi tán ở trên đôi bờ vai.
"Tuyệt Tình, làm sao muội lại đến đây?" Quỳ Hoa hoàng hậu tiến tới nghênh đón.
"Nếu như muội không đến thì chẳng phải là để bọn họ khi phụ tỉ tỉ hay sao."
Ám Hắc Đế Quân biến sắc nói: "Cầm Ma."
"Không sai." Nữ tử dó ngẩng đầu lên, khuôn mặt vừa tinh trí dị thường vừa mỹ lệ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phủ lên trên chiếc cổ cầm một cái.
Tưng!
Một tiếng đàn vang lên, sau đó thì một vòng khí lãng hướng ra bên ngoài khuếch tán với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, vòng khí lãng đó đi đến nơi nào thì toàn bộ những người ở đó thì cho dù là có phản kháng hay không thì đều hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó thì bị chấn bay đi như diều đứt dây.
Tưng!
Cầm Ma giơ tay lên rồi búng ra một cái, chỉ nghe thấy một tiếng nổ của sấm vang lên, sau đó là một cổ cầm âm như một thanh cự kiếm vô hình xông thẳng lên trên trời.
Oanh!
Một đám mây đen trên thiên không đột nhiên nổ tung ra, một cổ lực lượng vô hình quyét qua những đám mây đen khắp tứ phía, khiến cho thiên không loáng một cái đã xua tan hết các đám mây đen.
Sắc mặt của Ám Hắc Đế Quân tức thì biến đổi, giương cánh tay lên trên thiên không rồi xòe ra, mây đen lại ồ ạt ập đến, theo cungc với nó là sấm chớp ầm ầm vang lên.
Tưng!
Lại một tiếng cầm cao vut vang lên, những đám mây đen vừa mới tụ lại không gnừng dũng động, tự hồ như tùy thời đều có thể lui đi.
Ám Hắc Đế Quân quát lớn lên một tiếng, trên thiên không sấm chớp ầm ầm vang lên, cuồng phong nổi dậy. Ở phía dưới, Cầm Ma nhếch khóe miệng lên tạo thành mọt nụ cười lạnh, hai tay gẩy đàn, một loạt những cổ cầm âm thôi hồn đoạt mệnh ba động khắp tứ phía.
Oa!
Phong Vân Vô Kị và Ám Hắc Đế Quân đồng thời cảm giác thấy lồng ngực tức thì chấn động, liền như bị núi kích trúng, há miệng học ra một ngụm máu tươi.
"Muội muội mau dừng lại, tỉ tỉ cũng chịu không nỏi nữa rồi." Thanh âm của Quỳ Hoa hoàng hậu đã cứu hai người một mạng.
Cầm Ma đột nhiên thu tay lại, những ngón tay để trên dây đàn cuối cùng cũng di khai ….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.