Ngay lúc Phong Vân Vô Kị quát lớn lên một tiếng thì trên đỉnh đầu đột nhiên truyền lại một thanh âm của cành cây bị bẻ gãy, sau đó là một cổ cự lực bàng đại từ bên trên truyền xuống, sắc mặt của Phong Vân Vô Kị tức thì biến đổi, thoắt một cái đã đứng dậy và tung một chưởng lên trên ddỉnh đầu.
Oanh!
Cả xe ngựa bị nổ tung, những khối gỗ bắn ra tung tóe về các phương hướng, ngay cả Cổ Nguyệt Thiên cũng bị vụ nổ này chấn bay ra xa. Đáy xe ngựa cũng bị toái liệt, phu xe cũng chết ngay tại chỗ, trong cả phạm vi một trăm trượng dưới đất bị một cổ lực đạo to lớn áp xuống phía dưới sâu mấy xích, phân khai roc ràng với phần đất còn lại. Ở bên con đường nhỏ, những cây hồng diệp phong thụ cũng bị oanh nhiên chấn gãy, càng cây văng ra tứ phía, còn chiếc lá lì ồ ạt phiêu lãng qua lại trên không trung.
Phong Vân Vô Kị trong lòng như có phát hiện, thêm vào đó là đối phương có thuật ẩn thân lẫn ẩn đi khí tức cao minh, cho đến khi tới gần mới bị phát hiện, thốt không kịp đề phong nên chỉ phát ra được có một trăm vạn năm công lực mà thôi. Căn bổn nghĩ đã đủ để đối phó với đói phương, nhưng không ngờ là người mai phục lại có tu vi cao đến mấy vạn năm, trong lúc không phòng bị nên bản thân y đã chịu chút thiệt thòi.
Tuy nhiên điều khiến Phong Vân Vô Kị cảm thấy giạt mình đó là: Ở cái vị diện này, ngoại trừ đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thang-chi-hau/1450830/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.