"Tại sao?" Ðợi người tà đạo đi sạch, Phong Vân Vô Kị truy hỏi.
"Tại sao cái gì?" Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu ,nhìn Phong Vân Vô Kị , mỗi một cử động, có một vẻ tiêu sái,từ từ phát tán ra xung quanh.
"Tại sao muốn giúp một người lạ như ta?" Phong Vân Vô Kị không thừa nhận đối phương vô duyên vô cớ giúp đỡ bản thân.
Tây Môn Y Bắc ngón tay búng ra một cái, Huyền minh quyển vừa bị người tà đạo tranh cướp, đánh nhau vỡ đầu chảy máu bị y vứt về phía Phong Vân Vô Kị ,sau đó quay người, bước từng bước trên không, hướng về phía xa đi tới.
"Bởi vì ngươi cũng là một kiếm khách." Âm thanh của Tây Môn Y Bắc từ phía trước vọng lại, mang theo một nỗi niềm tịch mịch.
"Bởi vì ta cũng là một kiếm khách?" Phong Vân Vô Kị tử tế cân lường câu nói ấy, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa thì đã không còn thấy kiếm khách thần bí kia nữa.
"Thiếu niên này, ngày sau ở U Minh Phong, do ta bảo hộ.Ai dám động vào y, thì sẽ như ngọn núi này." Âm thanh của Tây Môn Y Bắc như u hồn dưới địa ngục phiêu đ ãng trong không trung, nhưng Phong Vân Vô Kị biết đó chỉ là âm thanh lưu lại của y từ trước.
Câu nói vừa xong, một ánh kiếm quang từ chân trời loé lên, vừa hiện ra đã biến mất, lúc lâu không có âm thanh, bốn phía một khoảng tĩnh lặng.
Ầm ầm ầm!
Ðột nhiên phía trước Phong Vân Vô Kị , một ngọn núi cao ngàn trượng đột nhiên từ sườn núi đứt rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thang-chi-hau/1450761/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.