Phong Vân Vô Kị vội theo sau Triệu Vô Cực , thần thái ung dung, đi từng bước vào trong hang động màu đen, hang động không sâu, vách động sạch sẽ, nền đất không dính chút bụi nào,không bẩn như Phong Vân Vô Kị tưởng tượng trước đó, nghiêm chỉnh mà nói,hang động này vô cùng sạch sẽ.
Sau vài bước chân, khuôn mặt của chủ nhân hang động xuất hiện trước mặt Phong Vân Vô Kị , người này tóc rất dài,trên mũ có cài một cái trâm dài. Khuôn mặt chất phác,những nếp nhăn trên mặt nói nên tuổi tác đã cao,chiếc áo màu tro rộng bó lại cả thân hình gầy ốm, ngay cả hai chân cũng ẩn dưới vạt áo màu tro bạc.
Ở đỉnh hang động của người ấy, có treo một viên ngọc châu to như trứng ngỗng, đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt,thứ đó, Phong Vân Vô Kị từng ở thế giới trước khi phi thăng thấy qua, chính là một viên bích trần châu.
Trông hang động, trừ khối đá tròn lồi lên mà người ấy đang ngồi, không còn vật nào khác,giản dị đến không thể giản dị hơn được nữa. Sinh hoạt của tu hành giả đơn giản đến thiếu thốn, tằn tiện được gì thì tằn tiện.
"Tự tiện",chủ nhân hang động từ dưới tay áo lộ ra một bàn tay, chỉ chỗ nền đất trống bên cạnh, nói, bàn tay ấy nhanh chóng lại tiến vào trong ống tay áo rộng, nhưng Phong Vân Vô Kị ánh mắt khẽ biến đổi, tại sát na vừa rồi , Phong Vân Vô Kị đột nhiên phát hiện, bàn tay ấy hoàn toàn không thích hợp với dung mạo khô héo của chủ nhân hang động, bàn tay ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thang-chi-hau/1450748/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.