Dương Triệt phóng thẳng vào rừng núi, thu hồi Hòe Diệp Phi Hành Pháp Khí, lướt nhanh giữa lằn ranh sơn lâm.
Dù đã hạ quyết tâm dốc toàn lực chiến đấu, hắn vẫn cẩn trọng che giấu ý đồ, không muốn để hai tu sĩ kia nhận ra. Hơn nữa, pháp lực của hắn vốn yếu thế, buộc phải luôn chú ý tiết kiệm linh lực.
Bỗng, nữ tu kia cất tiếng: “Sư huynh, pháp khí của kẻ này quả hiếm thấy. Mau chế phục hắn, lấy đồ rồi rời đi thôi.”
“Sư muội chớ lo,” nam tu sĩ đáp, giọng đầy vẻ chế giễu và khinh miệt. “Tiểu tử này nghèo kiết xác, nhìn qua chẳng có chút bối cảnh nào. Dù g.i.ế.c hắn, cũng chẳng ai hay biết.”
Vừa nói, hắn đáp xuống sơn lâm, chặn đường Dương Triệt. “Sao hả, định chạy trốn về phía đồng môn à?” Nam tu sĩ cười nhạt, lòng bàn tay mở ra, một quả cầu lửa nhảy nhót trong tay.
Dương Triệt mặt không đổi sắc, khẽ ngẩng đầu liếc nữ tu vẫn lơ lửng giữa không trung, mí mắt thoáng động.
Đúng lúc này, nam tu sĩ hừ lạnh, hung hăng ném quả cầu lửa về phía Dương Triệt. Không kịp né tránh, Dương Triệt vội thi triển “Băng Tiễn Thuật”, phóng băng tiễn đối kháng hỏa cầu. Băng hỏa va chạm, phát ra âm thanh quái dị. Tuy Băng Tiễn Thuật không thể ngăn hỏa cầu, nhưng cũng giúp Dương Triệt tranh thủ thời gian lăn mình tránh thoát.
Hỏa cầu sượt qua, nện xuống đất, cháy thành một hố lớn rộng cả trượng. Một chân Dương Triệt bị quét trúng, đau rát như thiêu. Mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng, hắn kín đáo liếc về một điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thang-bat-dau-tu-thien-dia-hon-don-quyet/4623632/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.