Quách Xuân Lan ra khỏi cổng trường, lảo đảo lắc lư lên chiếc xe buýt về trấn Cao Hồ.
Sau khi tìm được chỗ ngồi xuống bà liền dựa cửa sổ rơi lệ khóc nức nở không ngừng, đến nỗi ngồi lỡ trạm cũng không hay biết.
Xe vẫn cứ đi về phía trước, đảo mắt đã tới trạm tiếp theo.
Người bán vé đi qua nhẹ nhàng lay lay bà, "Bác gái, bác gái ơi, dậy dậy."
Quách Xuân Lan quay đầu híp mắt nhìn người bán vé, vừa định há mồm nói chuyện lại phát hiện cổ họng đau đớn nghẹn ngào, một chữ cũng nói không nên lời, chỉ có thể há nửa miệng gian nan phát ra âm thanh "Hức ức" kỳ cục, gấp gáp đến độ ho khan.
Người bán vé kia thấy bà mắt sưng mũi đỏ mà hoảng sợ, vội khuyên nhủ: "Bác gái à, bác khoan hãy nói chuyện, uống miếng nước trước đã."
Người bán vé lấy bình giữ ấm của mình qua, đổ một ly nước đưa cho Quách Xuân Lan. Bà đón lấy uống một ngụm nước, mới cảm thấy cổ họng thông thoáng, cuối cùng mới mở được miệng hỏi:
"Đã đến trạm chính của trấn chưa?"
"Thưa, đã qua mất rồi. Do bác ngồi lâu quá, vừa nãy cháu gọi bác hai lần bác cũng không đáp. Cũng may trạm này cách trạm vừa rồi cũng không xa, bác có muốn xuống xe không?"
"Vâng, cho tôi xuống."
Người bán vé bảo tài xế dừng xe lại, Quách Xuân Lan hốt hoảng xuống xe, mới vừa đi về trước mấy bước đã cảm thấy mặt mày xây xẩm không nhìn rõ được gì.
Bà muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, chân vừa mới bước một bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tau-cong-luoc/1055130/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.