*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa mở, Lâm Cẩm Vân đang đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm ba hộp cơm nhôm và một chiếc cốc tráng men.
Tưởng Lan nhanh đỡ lấy đồ trong tay cô, hỏi: “Sao em về sớm vậy?”
“Sợ chị đói á, với lại em trống tiết thứ 4 nên đi nhà ăn mua cơm trước.”
Lâm Cẩm Vân thấy nàng còn ngơ ngác đứng ở cạnh cửa mới kéo nàng vào trong đóng cửa lại, xoay người cười hỏi nàng:
“Chị sao vậy? Ngủ choáng váng hả?”
“Không, chị vừa mới nằm mơ.”
“Mơ thấy gì?”
“Giấc mơ không tốt lắm, không nói đâu.”
“Muốn mộng không thành thực thì chị phải nói ra, kể em nghe đi. Nào, vừa ăn vừa kể.”
Tưởng Lan nghĩ ngợi, quyết định vẫn nên nghe lời Lâm Cẩm Vân, lúc ăn cơm kể sơ qua giấc mơ kia một lần.
Lâm Cẩm Vân nghe xong lại nói: “Ồ. Đây là mộng đẹp mà, không phải cuối cùng chị nhìn thấy em sao?”
“Chị không biết người đó có phải là em không, cũng chỉ cảm thấy rất giống em thôi.”
“Chính là em mà, còn nói muốn cưới chị nữa, không phải em thì còn ai vào đây?”
Tưởng Lan vừa nghe, mặt đỏ thành màu cà chua trong chén, dỗi Lâm Cẩm Vân nói: “ ‘Cưới’ này với ‘lấy’ kia đâu phải cùng một ý.”
“Trong văn cổ thì chính là một ý đấy, có thể dùng thay thế được. Thủ pháp này gọi là "giả tá*".”
*đồng âm khác nghĩa
“Chịu em luôn.”
“Dù sao vẫn là mộng đẹp.”
“Thế mộng đẹp lỡ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tau-cong-luoc/1055128/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.