Lâm Cẩm Vân đang bị Tưởng Lan ôm vào trong lòng, phía trước vui vẻ chườm túi nước nóng ấm áp, sau lưng thoải mái dựa vào một mảng ấm áp mềm mại.
Vào những đêm đông thường xuyên lạnh giá, cảm giác thoải mái này lại càng đặc biệt trân quý.
Lâm Cẩm Vân vừa hưởng thụ vừa tham luyến loại cảm giác này, cho nên khi Tưởng Lan hỏi cô đã khỏe hơn chưa, cô liền mượn trạng thái bệnh tật xìu xìu ển ển này quyết tâm nói dối.
"Còn khó chịu lắm, chị ngồi đây với em thêm lát nữa đi."
"Được, thế để chị cầm chén đi rửa cái đã, xong lại dọn bếp một chút được không? Sẽ nhanh lắm!"
"Chén cứ để chỗ cửa sổ đi, bếp thì mai dọn cũng được vậy. Chị mà đi một cái là gió lạnh ùa vào liền luôn á!"
Lâm Cẩm Vân nói xong liền mềm người nằm xuống, Tưởng Lan sợ làm ra động tác quá lớn sẽ làm gió thổi vào, đành phải cầm chén để lên cửa sổ, cũng ngã xuống nằm theo, nghiêng mình giúp cô kéo chăn.
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan nghiêng người, lập tức cũng xoay người sáp lại gần nàng, cánh tay ôm lấy eo nàng, mặt rúc vào cổ nàng, nháy mắt giống như con mèo bệnh vùi trong lòng Tưởng Lan.
Tưởng Lan bất đắc dĩ, đành phải kéo kín chăn sau lưng Lâm Cẩm Vân, tiếp theo duỗi tay ấn tắt đèn.
Trong phòng lại tối om.
Tay Tưởng Lan mới vừa bỏ vào chăn bông, Lâm Cẩm Vân liền lập tức kéo tay nàng để lên eo mình, trong miệng lẩm bẩm: "Eo đau quá, chị xoa cho em đi."
"Ừ."
Tưởng Lan liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tau-cong-luoc/1055116/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.