Thật mau liền đến bữa cơm trưa hôm nay, Lâm Cẩm Vân mới vừa dọn chén đũa xong thì nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa.
Cô cứ tưởng anh chị mình từ trại vịt trở về, vội ra mở, nào ngờ lại là một người đàn ông trung niên đang đứng ngay cửa.
Người này ngoài năm mươi tuổi, không cao lắm, da ngăm đen thân hình mập mạp, trong tay xách theo một túi đồ, đang rướn cổ nhìn quanh bên trong. Có lẽ là không nhận ra Lâm Cẩm Vân, thấy cô ra tới lại lui về sau vài bước, đứng xa xa nhìn Lâm gia.
"Chú tìm ai ạ?"
"Đây là nhà họ Lâm phải không?"
"Vâng. Chú là?"
"Tôi là ba của Tưởng Lan, còn cô đây là?"
Lâm Cẩm Vân lại cẩn thận quan sát người này, đang định mở miệng trả lời, sau lưng bỗng truyền đến tiếng Tưởng Lan.
"Sao ba lại tới đây?"
Ông ta thấy con gái xụ mặt hỏi, vừa gặp đã ra vẻ cảnh giác, tức khắc cũng có chút bực dọc, sải bước vào nhà, vừa đi vừa oán: "Sao ba lại không được tới? Có đứa con gái nào lại như con không? Nhìn thấy ba mà không thưa gửi được một tiếng."
Lâm Cẩm Vân trong lòng tuy rằng không quen mắt dân cờ bạc như chú Tưởng đây, nhưng đã vào cửa thì là khách, chung quy vẫn không thể thất lễ. Cô thầm nghĩ ông chú này lựa giờ cơm tới làm khách nhất định là muốn ăn chực một bữa cơm trưa, vội trở vào phòng bếp bưng thêm chén đũa ra.
"Chào chú, cháu là em gái Lâm Vĩ Khang. Chú ăn cơm chưa? Nếu chưa mời chú cùng ăn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tau-cong-luoc/1055086/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.