Tề Vân Nhược đứng lên phủi phủi quần áo, Tề Vân Anh xoa trán mình, nói: "Xin lỗi, ta không thấy rõ đường."
Y lắc đầu.
Túc Cát nghe thấy tiếng động, nhưng vì quá xa nên không nghe ra bọn họ nói gì, trở về bẩm báo: "Ba vị thiếu gia phủ Tử Dương Bá đang trò chuyện với nhau đấy ạ."
"Bên ngoài lạnh, bảo họ vào trong đi." Lý Sâm tuỳ ý nói.
Tề Vân Nhược vốn đã chuẩn bị rời khỏi, nghe được lời Túc Cát, rề rà bước qua mà chẳng mấy vui vẻ. Ba anh em cũng chẳng nói năng gì, sau khi Lý Sâm thấy bọn họ, mới phát giác mình đã nói sai.
Vẻ không tình nguyện thậm chí hiện cả trên mặt Tề Vân Nhược. Tử Dương Bá ho khan một tiếng: "Nhược nhi đến rồi à, lâu quá chưa gặp con."
Mới nãy trên mặt Tề Vân Nhược còn vương chút vui mừng, giờ y ngồi yên chẳng nói câu nào làm Tử Dương Bá càng xấu hổ, bèn ra hiệu cho hai đứa con kiếm chuyện nói.
Túc Cát thoáng ngẫm đã nghĩ ra nguyên do, cười hỏi: "Tiểu Tề công tử đến giúp Phụng Nguyên sao?"
"Phải."
Túc Cát thưa với Lý Sâm: "Chắc Vương gia chưa biết, Tiểu Tề công tử vô cùng kiên nhẫn, viết chữ lại đẹp, mấy ngày nay thường tới nhà kho phụ việc với Phụng Nguyên."
Lý Sâm bảo: "Tiểu Tề vất vã rồi. Ngươi có ưng thứ gì trong mấy món quà mừng hôm nay không?"
Y nhớ tới, đáp: "Có một bộ bảy chén lưu ly không đồng cỡ, ta rất thích."
Hắn đưa mắt ra hiệu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tan-dang-tuong/3293413/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.