Đã đối mặt với Phác Ngọc, Thẩm Thắng Võ cũng liền không giấu diếm nữa, cơ hồ được nghỉ là liền chạy đến hậu viện, càng quang minh chính đại xuất hiện trong phạm vi tầm mắt cửa Phác Ngọc.
Lúc bắt đầu, Phác Ngọc đặc biệt chán ghét tên này, chỉ cảm thấy Thẩm Thắng Võ giống như âm hồn không tan lắc lư trước mắt, nói trắng ra chính là điển hình của câu vô sự kiếm chuyện. Y đương nhiên sẽ không cho đối phương sắc mặt hoà nhã, trong lòng nghĩ đối phương thấy mình không phản ứng hắn, thời gian lâu biết không thoải mái liền sẽ không đến nữa.
Không nghĩ tới, Thẩm Thắng Võ đối với thái độ không phản ứng này của y ngược lại càng hưng phấn.
Lúc trước là cách hai ba ngày đến một lần, hiện tại là mỗi ngày đều đến tiểu viện của y, so với gà trống báo thức còn quy luật hơn!
Hắn đến cũng không trực tiếp tìm y, chỉ ở trong mai viên lục lọi cái này lục lọi cái kia, thẳng đến khi chọc Phác Ngọc bốc hỏa, làm gì cũng cảm thấy phiền mới thôi.
Ghê tởm hơn là Thẩm Thắng Võ đến phần lớn thời gian, không nói được với Phác Ngọc mấy câu, ngược lại là hắn cùng A Lương tiểu tư của y cứ như người một nhà đã lâu không gặp, không có việc gì hắn liền ở trong sân giúp A Lương làm việc, chuyện trò.
Đến sau này Phác Ngọc gọi người, trong mười lần có đến bảy tám lần là Thẩm Thắng Võ đáp, về phần A Lương, nhất định là thấy chủ tử tức giận, cũng không biết chui đến chỗ nào tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nhi-bat-kha/1717103/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.