Đợi Phác Ngọc lần nữa tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, trên giường chỉ còn một mình y, nam nhân xấu xa kia lại không thấy bóng dáng.
Một loại cảm xúc không rõ tự nhiên sinh sôi trong lòng Phác Ngọc, tình trạng hoàn toàn bị động khiến y từ nhỏ nói một không hai rất không quen..
Mạnh mẽ chống đỡ thân mình mặc xong quần áo, đẩy cửa phòng ra.
Phác Ngọc phát hiện chính mình không phải ở trên đỉnh núi, xa xa còn có thể nhìn thấy thôn trang phụ cận lượn lờ khói bếp. Y trong lòng cả kinh, nhớ lại hôm qua, từ lời nói của Thẩm Thắng Võ, có thể biết được hắn đã vào rừng làm cướp là thật. Lại chưa từng nghe nói thổ phỉ còn có thể an ổn ở trong thôn!
Phác Ngọc nghi hoặc khó hiểu, bất quá hiện tại cũng không phải lúc truy cứu vấn đề này, y phải nghĩ biện pháp khiến Thẩm Thắng Võ thả y đi.
Phác Ngọc tâm lý ẩn ẩn cảm giác được Thẩm Thắng Võ sẽ không tổn thương hắn, chỉ mong chuyện không thả y trở về chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Phác Ngọc đánh giá đình viện to lớn trước mắt, đây là một toà đại viện, vị trí hiện tại của y hẳn là ở hậu viện, nghĩ đến Thẩm Thắng Võ vài năm nay lăn lộn không tệ, hành lang trong viện bốn phương thông suốt, không có hoa văn dư thừa, lại có vẻ mộc mạc hào phóng.
Chỉ là không thấy Thẩm Thắng Võ, Phác Ngọc trong lòng có điểm mất mát.
Thấy Phác Ngọc từ trong phòng đi ra, vài đại hán trước cổng đi tới chỗ y, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nhi-bat-kha/1717089/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.