Bánh mì là loại vừa nướng xong, xốp mềm như một đám mây.
Thẩm Đông Thanh cầm bánh mì, ăn uống no say xong lại xách giỏ nhỏ lên đường.
Đi được nửa đường, Thẩm Đông Thanh đột nhiên nhớ đến tập tục của loài người, tới thăm người khác là phải mang theo chút lòng thành thể hiện sự lễ phép.
Cậu nhìn cái giỏ trống không.
Đều bị cậu ăn sạch hết rồi, phải làm sao? Thẩm Đông Thanh buồn rầu.
Ngay lúc đó, một con sói xám hung dữ nhảy từ đâu ra.
Nó cao khoảng hai mét, móng vuốt sắc bén, khóe miệng nhếch lên, lộ ra răng nanh dính đầy vụn thịt.
"Thì ra là Khăn đỏ à." Sói xám vuốt vuốt lông mặt, từ từ đi tới, "Chào Khăn đỏ nha."
Sói xám nhớ lại cái Khăn đỏ da thịt mềm mại bản trước bị nó ăn, nuốt nước miếng nhưng lỡ quá to tiếng. Nó sợ hù sợ Khăn đỏ nên vội vàng che giấu: "Hì hì, lúc nãy ăn no quá..."
Vừa nói, sói xám vừa nhìn Khăn đỏ.
Khăn đỏ này cũng không sợ nó mà còn hưng phấn nhìn nó.
Thẩm Đông Thanh nhìn lại cái giỏ nhỏ của mình, sầu tiếp: Cái giỏ kia cũng không chứa nổi nguyên liệu hoang dã này sao.
Sói xám cảm thấy ánh mắt Khăn đỏ nhìn mình có chút kì quái, nó so sánh thân thể hai bên, ngay lập tức không lo lắng nữa, bắt đầu đọc lời kịch.
"Khăn đỏ, cậu định đi đâu vậy?"
Thẩm Đông Thanh cảm thấy mình đã gần như trở thành "Khăn đỏ": "Tui đi tới nhà bà ngoại."
Sói xám: "Há, tôi biết, bà ấy là một người rất dễ mến, vậy chi bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nhan-loai-tan-tam-lai-co-viec-lam/3951156/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.