Đáng tiếc là đến cuối, Thẩm Đông Thanh vẫn không học được cách sợ hãi.
Mà Ngô Gia cũng không muốn dạy hắn.
Thẩm Đông Thanh nhìn Chu Văn Ngạn lom lom: "Anh có biết sợ là như nào không?"
Thẩm Đông Thanh luôn rất quý trọng cơ hội được làm người này, nên hắn vẫn luôn học cách làm người mỗi ngày.
Nếu như có lớp học "Cảm xúc loài người" thì hắn rất tình nguyện đi học.
Chu Văn Ngạn: "À . . . Anh cũng không biết nữa."
Sợ là cái quái gì? Có mỗi cách làm quỷ sợ thôi.
Nghe câu trả lời này, Thẩm Đông Thanh tuột mood.
Chu Văn Ngạn phi dao về phía kẻ mở màn.
Ngô Gia tát mồm mình một cái: Nhiều chuyện nè!
Hắn dửng dưng nhận dao: "Hay là cậu quan sát thêm đám người chơi với đống quỷ trong này ha?"
Thẩm Đông Thanh thấy rất có đạo lý.
Muốn học làm người, việc đầu tiên phải quan sát con người đã.
Hắn lặng lẽ lập một cái kế hoạch nhỏ.
*
Ba người về lại chỗ ở.
Đám người chơi còn lại đều ngồi trong sảnh lầu một, nhìn thì chắc không thu được manh mối nào.
Bọn họ đều là những người chơi lão làng, nên đặc biệt cảnh giác, ngày đầu tiên chỉ ở trong nhà tìm tòi, không có đi ngoài tùy tiện. Phần cảnh giác này giúp họ thoát chết, nhưng cũng khiến họ bị hạn chế tư duy.
Ba người ra ngoài đi dạo một vòng đã thu được sự chú ý từ hết thảy mọi người ở đây.
Đối mặt mới mấy tầm mắt đánh giá, Chu Văn Ngạn lạnh lùng, ngồi ở trên ghế salon.
Thẩm Đông Thanh ngồi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nhan-loai-tan-tam-lai-co-viec-lam/3951140/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.