Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, trong phòng học liền vang lên tiếng chuông dễ nghe.
Vào lớp.
Buổi tối là tiết tự học, giáo viên chủ nhiệm đang ngồi trên bục giảng, cúi đầu phê bài tập, không thấy rõ tướng mạo của nàng.
Từng hàng từng hàng học sinh ngồi ở dưới, bọn họ không có châu đầu ghé tai mà là tự giác mười phần cầm viết lên, bắt đầu viết bài tập, chỉ có thể nghe thấy âm thanh viết bài chỉnh tề.
Thẩm Đông Thanh sờ sờ túi, lấy ra một cục kẹo gummy bear, lặng lẽ nhét vào trong miệng.
Mềm mại đàn hồi, mang theo hương vị hoa quả thơm ngọt.
Hắn nhai nhuyễn đường, nhìn lướt qua, trong phòng học còn có một cái vị trí không.
Phương Kỳ nhỏ giọng thầm thì: "Không biết người đi trễ sẽ như thế nào."
Hắn ngồi ở bên phải Thẩm Đông Thanh, đang nghiêng người, giảm âm thanh hết cỡ, hẳn là những người khác không thể nghe thấy. Nhưng mới vừa dứt lời, liền nhìn thấy học sinh xung quanh tất cả đều đồng loạt nhìn qua.
Phương Kỳ quay đầu lại, khom mặt sát mặt bàn, sợ đến run rẩy.
Đám học sinh đều mặt không hề cảm xúc, một đôi mắt tối om om, không có một tia cảm xúc dư thừa, nhìn người sởn cả tóc gáy.
Phương Kỳ run run rẩy rẩy mà đem tiếng thét chói tai nuốt xuống, nhìn về phía Thẩm Đông Thanh cầu viện.
Thẩm Đông Thanh nuốt xuống gummy bear, đối diện với những học sinh kia không chút nào yếu thế, mở miệng nói: "Bây giờ đang là giờ tự học, mấy cậu không tự học, nhìn tụi tui làm cái gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nhan-loai-tan-tam-lai-co-viec-lam/214110/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.