"Tui vừa tỉnh lại là đã ở đây rồi... "
Phương Kỳ còn chưa kịp hoàn hồn, thẳng thắn đặt mông ngồi xuống đất: "Đại lão, lúc anh tới có gặp phải thứ gì không?"
Thẩm Đông Thanh hời hợt: "Có. Nhưng mà yếu xìu, mới đánh hai cái đã chết."
Đây chính là sự chêch lệch giữa người và người.
Phương Kỳ phát hiện dường như đại lão rất hứng thú với cưa điện rơi dưới sàn, cúi người xuống, một tay xách lên, như chơi đồ hàng, còn giơ lên áng chừng hai lần.
Nhìn thấy hình ảnh này, Phương Kỳ tâm đã tĩnh lặng, không hề có gợn sóng.
Thẩm Đông Thanh mang theo cưa điện, nói: "Đi thôi."
Phương Kỳ từ dưới đất bò dậy, mới vừa đi được hai bước, đột nhiên lại nhớ ra: "Còn có một người."
Thẩm Đông Thanh: "Hả?"
Phương Kỳ quay đầu lại chỉ: "Là cô ta... "
Nơi được chỉ không một bóng người, chỉ có đống tay chân dư lại do tên cưa điện cưa ra.
"Đi đâu rồi?" Hắn gãi đầu một cái.
Tuy rằng vừa nãy Phương Kỳ suýt nữa bị nữ sinh hại chết, mà đến cùng vẫn là một cái mạng, không thể không cứu.
Nhưng mà sao người này biến đâu mất tiêu rồi?
Thẩm Đông Thanh mở miệng: "Là ma cọp vồ*."
*Ma cọp vồ: Tựa như thủy quỷ á mọi người, chết oan nên phải kéo người xuống thế chỗ để mình đi đầu thai. (Không biết diễn tả sao nên đợi cao nhân vậy)
Phương Kỳ nghe không hiểu: "Cái gì?"
Vẽ đường cho hươu chạy.
Người này chết trên tay tên cưa điện, sau khi thành quỷ thì không cam nên đã giúp tên cưa điện tiếp tục hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nhan-loai-tan-tam-lai-co-viec-lam/1180821/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.