Thân thể người nọ tựa hồ hơi cứng lại.
Văn Vô Sinh lé mắt nhìn, bất thình lình.
Khoảng cách cực gần, khuôn mặt người nọ đập ngay vào mắt, không hiểu sao trong lòng Văn Vô Sinh vô thức kinh hoảng.
Người trước mắt mi cốt hơi cao, lông mày xếch thẳng lên tóc mai, trong hốc mắt thâm thúy là một đôi mắt lạnh thấu xương, đồng tử hơi có màu hồng bảo thạch, không có một tia khát máu, chỉ có bình tĩnh cùng lạnh nhạt vô cùng.
Làn da tái nhợt, môi mỏng ửng đỏ, tóc mai đen nhánh, mang nhan sắc cổ điển.
Người nọ tựa như đang khắc chế gì đó, lông mày nhíu chặt.
Giọt nước theo sống mũi cao thẳng lăn xuống, nhỏ xuống cần cổ Văn Vô Sinh, cảm giác lạnh lẽo tức khắc kích thích anh tê dại cả người.
Văn Vô Sinh lần đầu tiên cảm giác được thế nào là mất khả năng diễn đạt, vẻ đẹp cực hạn mà bạo lực không cách nào dùng ngôn ngữ bình thường hình dung.
Nhưng đây rõ ràng là một người đàn ông! Một người đàn ông tóc dài!
Người này trên người tẩm nước, quần áo dán sát thân hình nóng bỏng.
Ánh mắt Lục Tư rơi xuống huy hiệu hình tròn màu trắng trên vai Văn Vô Sinh, trong mắt lặng lẽ hiện lên một tia sát ý, cúi đầu muốn cắn.
Văn Vô Sinh vẫn phối hợp không nhúc nhích, cất giọng ôn hòa dỗ dành: "Tôi là bát tự cực dương, thân vượng, anh uống máu động mạch của tôi sẽ không thoải mái."
"Tôi không động, anh muốn máu, tôi muốn sống, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nhan-loai-hoanh-hanh/3415823/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.