Sắc mặt Trác Tri Vi không thay đổi, thậm chí không thể nhìn thấy cơn đau nhỏ nhất, giống như đây chỉ là chuyện bình thường:
"Nhảy làm sao không có bị thương, từ năm bốn tuổi tớ đã bắt đầu học nhảy cổ điển, thương thế còn nghiêm trọng hơn cái này nữa, tớ cũng sớm quen rồi."
Hạ Thanh Tây cũng hiểu sự thật này. Lúc trước lần đầu nàng học Sanda, nhảy hip hop và chơi parkour, nàng cũng khiến toàn thân xanh tím.
Nhưng dù nói vậy, Hạ Thanh Tây vẫn rất áy náy, tuổi thật của nàng rõ ràng là hơn Trác Tri Vi tám tuổi, nhưng Trác Tri Vi lại phải chịu đựng đau đớn này.
Nàng đặt hộp thuốc xuống đất, thở dài: "Xin lỗi, là lỗi của tớ, tớ có chút.... nóng vội."
Trác Tri Vi nghe vậy liền ngẩn người, sau đó thở dài nói: "Nói ngốc cái gì vậy."
Khoé môi cô cong lên, ánh mắt nhu hòa sâu thẳm, xoa xoa đầu Hạ Thanh Tây: “Đội trưởng là hai chúng ta, việc luyện tập cũng do hai chúng ta quyết định.”
Hạ Thanh Tây mím mím môi, cũng không bị an ủi, vẻ mặt rất tự trách, nàng ngồi xổm trước mặt Trác Tri Vi, làm động tác muốn cởi giày cô.
“Cậu làm gì vậy?” Trác Tri Vi cả kinh, ôm chân giống như đối mặt với đại địch.
“Xem cậu bị thương ở đâu a.”
Nàng cũng không biết bản thân mình làm sao, chỉ cần đối mặt với cô gái xinh đẹp này, điểm mấu chốt của nàng giống như không tồn tại nữa. Đã từng hối hận và nghĩ muốn đối tốt với cô, giống như là nước biển gió thổi không lọt vây quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-ngua-tren-dau-tien-nhiem/190640/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.