Hiển nhiên, Trác Tri Vĩ là người cực kỳ tình cảm.
Hạ Thanh Tây hoàn toàn không nghĩ tới, Trác Tri Vi lại nhớ lâu như vậy. Bất giác nghĩ đến Phương Dao Huyên, nữ nhân mà nàng đã yêu từ rất lâu.
Nàng cho rằng mình không tệ với người kia, cũng là một người yêu tốt. Nàng chung thủy, nghe lời, nhiều tiền, dáng dấp cũng không tệ, chỉ có điều là nàng có chút dính người, giống như đây cũng coi như là khuyết điểm của một người vợ.
Hai người đã sống với nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng Phương Huyên Dao một chút cũng không ghi nhận điểm tốt của nàng.
Nhưng một chuyện nhỏ như vậy, Trác Chi Vi lại nhớ đến mười năm.
Hạ Thanh Tây từng cho rằng hai người này giống nhau, xinh đẹp, kêu ngạo, tránh xa người ngàn dặm. Hiện tại nghĩ lại, thế mà lại hoàn toàn khác nhau.
Tâm tình của nàng vô cùng phức tạp, từ đáy lòng bỗng sinh ra cảm động cùng kích động. Nàng muốn nhìn thật kỹ người quen cũ của đời trước, nhưng lại chưa từng hiểu rõ cô gái này.
Còn có cảm giác hổ thẹn cùng áy náy sắp tuôn trào, cô rõ ràng là một cô gái tốt như vậy, nhưng vì duyên cớ của nàng mà gặp tai bay vạ gió (những tai họa không đáng có),gánh vác tai tiếng như vậy...
Đều là nàng không tốt.
Đời trước nàng đã nói đúng lời trước khi chết rồi. Đời trước nợ Trác Tri Vi, đời này trả lại.
Hạ Thanh Tây hít một hơi thật sâu kìm nén cảm xúc đang trào dâng, ánh mắt không kìm được mà mềm nhũn, bước tới khoác tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-ngua-tren-dau-tien-nhiem/190630/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.