Sau màn trình diễn, các cô gái với y phục nhiều màu sắc trở về lớp học, líu ra líu ríu tán gẫu chờ đạo sư công bố kết quả xếp hạng.
Hạ Thanh Tây một mình co quắp ngồi trong góc, đôi chân dài duỗi thẳng tùy ý đặt trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng.
Không giống như những cô gái khác, dù khắc chế đến đâu cũng không khỏi toát ra một loại cảm xúc căng thẳng cùng phấn khích, náo nhiệt cùng bạn cùng phòng cười cười nói nói.
Không biết là do sát hạch thất bại hay là do nàng vẫn không tiếp thu được chuyện trọng sinh. Tóm lại là cả người ngẩn ra, nhìn có chút trì độn.
Hạ Thanh Tây sững sờ giơ tay lên, ánh mắt rơi vào ngón áp út bên phải, nguyên bản trên đó có xăm một chuỗi số, là ngày cưới của nàng, nhưng hiện tại đã biến mất, giống như người đã làm tổn thương nàng biến mất không còn tăm hơi, trở lại dáng dấp ban đầu.
Nàng đã thực sự trọng sinh sao? Hay mọi thứ chỉ là một giấc mơ?
Hạ Thanh Tây không biết làm sao, giống như bị một đĩa bánh từ trên trời rơi xuống đập vỡ đầu, trong lòng mạc danh có chút chua xót lại có chút ủy khuất.
Nàng muốn về nhà, muốn ông bà an ủi nàng, còn cha và anh trai nàng...
"Thanh Tây, cậu ổn chứ?" Cô gái buổi sáng gọi Hạ Thanh Tây rời giường lo lắng ngồi xuống bên cạnh Hạ Thanh Tây, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai nàng.
Hạ Thanh Tây đã sớm biết tên cô gái này, cô ấy là Vương Kỳ Vũ, nếu Hạ Thanh Tây nhớ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-ngua-tren-dau-tien-nhiem/190627/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.