"Căng thẳng?" Trác Tri Vi hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Hạ Thanh Tây cắn cắn môi dưới, chỉ cảm thấy tim mình đập như trống.
Trong ấn tượng nàng chỉ mới mười chín tuổi, sẽ không tránh khỏi có chút ngại ngùng khi đối diện với người mình thích. Hơn nữa, người này xinh đẹp lại mê người như thế, không biết trên thế giới này có bao nhiêu người thích cô, để Hạ Thanh Tây có cảm giác luống cuống khi đối mặt với nữ thần.
Nàng đưa hai tay ra sau lưng, nắm chặt một vật gì đó.
"Ân, căng thẳng."
Thật ra nàng đã muốn nói những lời này với người này từ rất lâu rồi, mấy ngày nay mới tỉnh lại nên nàng có chút mê man, đối mặt với chứng mất trí nhớ, với một cuộc sống hoàn toàn xa lạ. Trác Tri Vi là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi vừa mở mắt ra, cũng không thể tránh khỏi sinh ra cảm tình.
Cho dù Trác Tri Vi ở đâu, ánh mắt nàng vẫn luôn dõi theo cô, nàng thích yên lặng nhìn Trác Tri Vi, nghe cô nói, hoặc không nói cũng được, có hô hấp của cô ở bên cạnh, nàng cũng cảm thấy an tâm.
Sau đó, nàng phát hiện ra có thể người này là bạn gái của mình, trên tay cô còn đang đeo chiếc đồng hồ của chính mình.
Cuộc trò chuyện với Phương Huyên Dao càng làm nàng chắc chắn suy đoán của mình là đúng. Nàng kinh ngạc, vui mừng, mỗi một khắc đều mong chờ người kia cùng mình thân mật.
Nhưng nàng chờ rồi đợi, thế nhưng người này ở bên nàng như đại tỷ tỷ ôn nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-ngua-tren-dau-tien-nhiem/1422254/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.