Đào Kính Hàn chưa từng nghĩ tới phát trực tiếp lại có thể gian nan như thế, quá kích thích, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, chỉ sợ hai tên gia hỏa phía sau nói cái gì không thích hợp. Một bên phải hỗ trợ che che giấu giấu, một bên bị hai người họ nhét thức ăn chó đầy miệng.
Ngay lúc đó, nàng cơ hồ cảm động đến nước mắt muốn trào ra.
Hoàn toàn không có đội trưởng nào đáng tin cậy hơn nàng.
Cuối cùng phát trực tiếp cũng kết thúc, Đào Kính Hàn như trút được gánh nặng ngả người ra sau, khi nhấc mắt lên liền thấy Hạ Thanh Tây mặc một chiếc áo khoác màu xám, gọn gàng lại thấp thoáng cảm giác sang trọng, có vẻ như chân nàng vừa thon vừa gầy, không khỏi sửng sốt.
Đây là muốn đi ra ngoài sao?
Hạ Thanh Tây không để ý đến tầm mắt của nàng, hơi ngẩng đầu lên, buộc tóc thành đuôi ngựa, trên lông mày có chút kiêu ngạo. Nhưng lúc ánh mắt đối diện với Trác Tri Vi lại biến thành một tia xuân sắc, nhẹ mà ôn nhu, trên môi ngậm lấy ý cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Trác Tri Vi: “Đi thôi.”
Trác Tri Vi không nói lời nào, chỉ là ánh đáy mắt mang theo oán trách nàng.
Quả thật là muốn đi ra ngoài.
Đào Kính Hàn nhíu mày, quan hệ giữa hai người bây giờ thêm vào những gì nàng nghe được đêm đó khiến nàng phải suy nghĩ nhiều.
Nàng không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Hai cậu muốn ra ngoài?”
“Đúng vậy.” Hạ Thanh Tây thản nhiên nói, không ngẩng đầu lên, tiện tay lấy chiếc áo khoác màu nâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-ngua-tren-dau-tien-nhiem/1422242/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.