Không lâu sau, Thu Minh liền hốt hoảng từ WC chạy về, tiếp quản công việc của Đào Kính Hàn.
Đào Kính Hàn giao người cho cô, nghe Kim Trí Dạng vẫn đang nói cái gì, Thu Minh chậm rãi nghiêng đầu, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.
Ngập ngừng một hồi: “Cậu ấy… nói cái gì vậy?”
Đào Kính Hàn nhún nhún vai, giống như không biết, nhìn xuống nhóc cà lăm đang cười ngây ngô, không khỏi nở nụ cười ôn hòa yếu ớt, trong lòng tràn đầy cảm kích, đột nhiên có cảm giác thất vọng.
Nàng vẫn muốn xin lỗi những người hâm mộ đã đồng hành cùng nàng vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất ở nước ngoài, những người đã tiếp sức cho nàng khi nàng quá mệt mỏi gục ngã trong phòng tập.
Nàng đã xuất đạo, nhưng không phải ở quốc gia mà bọn họ chờ đợi.
Nàng đứng nhất, nhưng không nằm trong nhóm bọn họ đã chờ đợi suốt ba năm.
Cái gọi là nhân thế gian chính là buồn vui đan xen như vậy, luôn tràn đầy kịch tính, vĩnh viễn không biết được giây sau sẽ phát sinh cái gì.
Hoặc là nàng chỉ trở thành một tiếng thở dài thoảng qua trong lời nói của bọn họ, không có gì khác. Giới giải trí thay đổi nhanh như chớp, một nhóm mỹ nam mỹ nữ hết đợt này đến đợt khác bước lên sân khấu, trường tình như Kim Trí Dạng đuổi tới Trung Quốc lại có bao nhiêu người?
Nàng khẽ thở dài: “Chăm sóc em ấy thật tốt.”
Đào Kính Hàn mờ mịt chớp chớp đôi mắt có chút lạnh lùng, chỉ về hướng ban công: “Chị ra ngoài hóng mát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-ngua-tren-dau-tien-nhiem/1422231/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.