Trác Tri Vi nhận được câu trả lời của nàng, nhẹ nhàng cong lên khóe môi, cuối cùng triệt để buông lỏng phòng bị, ngả người vào trong vòng tay nàng, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng.
Vòng eo cô gái mảnh mai nhưng có lực, cách áo ngủ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt, đầu ngón tay của Trác Tri Vi run lên, đột nhiên có một cỗ tê dại từ đầu ngón tay chạy qua người cô, tim cũng run rẩy.
Có một loại kích động muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm này.
“Thanh Tây.”
Cô gọi nàng.
Không giống như "Hạ Thanh Tây" ở đời trước, cô gọi nàng là Thanh Tây.
Hạ Thanh Tây cắn chặt môi, từ trong cổ họng phát ra một âm tiết: “Ân?”
“Tớ có thể tiếp tục nói với cậu không?” Trác Tri Vi nhẹ giọng hỏi, “Hôm nay thật như có một loại… đặc biệt muốn nói hết tâm tình."
"Cậu có nguyện ý tiếp tục nghe tớ nói không?"
Lời nói cực kỳ nhẹ nhàng, thật giống như nữ hài không rành thế sự, để Hạ Thanh Tây không nhịn được mà mềm lòng ôm Trác Tri Vi.
“Đương nhiên nguyện ý.” Nàng nhẹ giọng nói.
"Ừm..." Trác Tri Vi suy nghĩ một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm dần hoài niệm: "Có lẽ sự tình bắt đầu từ khi tớ học sơ trung..."
Trác Tri Vi lớn lên trong một gia đình không có cha, trong nhà chỉ có mẹ, mẹ không có công việc cụ thể, cả ngày không có ở nhà.
Cô ở nhà một mình, xem TV hoặc học bài, tự mình đến lớp học, trên cổ mang theo thẻ xe buýt và chìa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-ngua-tren-dau-tien-nhiem/1422182/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.