Như Hạ Thanh Tây đã nói, con người của Sài Húc rất tốt, tính khí cũng tốt đến nghịch thiên.
Chỉ là Hạ Thanh Tây gần đây giống như quả bom chạm đến là nổ, có chút cáu kỉnh, Trác Tri Vi tập nhảy sát vách nghe thấy tiếng sư tử Hà Đông của nàng gầm thét, chấn động đến mức đất trời rung chuyển.
"Sài Húc! Nâng lên chút! Tớ đã nói cậu bao nhiêu lần rồi! Nâng chân lên một chút!"
"Cậu còn đứng ngốc ở đó làm gì! Mau động đi!"
"Đừng nhảy, đừng nhảy! Tớ đã nói đừng nhảy bao nhiêu lần rồi! Cậu có biết dáng vẻ của cậu rất tùy tiện không!"
Sài Húc líu ra líu ríu: "Vậy cuối cùng tớ nên nhảy hay không nhảy a".
Nhìn thấy mặt này của Hạ Thanh Tây, Trác Tri Vi cũng rất ngạc nhiên. Hạ Thanh Tây chưa từng phát giận với bất kỳ ai, năng lực biểu diễn của đồng đội nàng trong vòng đầu kém hơn Sài Húc rất nhiều, nhưng nàng cũng chỉ ôn hòa nhã nhặn để cho đồng đội nhảy đi nhảy lại.
Việc này một lần chứng tỏ tầm quan trọng cùng đặc biệt của Sài Húc đối với Hạ Thanh Tây.
Trác Tri Vi cảm thấy có chút chua.
Cô năm nay 22 tuổi, có rất nhiều bạn bè, nhưng vì tính tình ít nói, cùng bọn họ là bạn bè quân tử chi giao, là loại gặp mặt lên tiếng chào hỏi.
Hạ Thanh Tây là sự tồn tại đầu tiên mà cô đặt ở trong lòng. Trong sinh hoạt của <Ngẫu Thời>, Hạ Thanh Tây cũng là người đặc biệt đối với cô, người khác là bạn, còn nàng là bạn tốt, ngay cả Đào Kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-ngua-tren-dau-tien-nhiem/1422166/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.